Diệp Khôn tức giận nhìn chằm chằm vòng eo nhỏ nhắn cùng cặp mông đầy đặn mê người đang lắc lư rất có tiết tấu kia, hầu kết chuyển động lên xuống, liên tục nuốt nước miếng, mẹ kiếp, lại trêu chọc anh đây nữa, người phụ nữ này thật đáng ghét mà!
Cho dù đáng ghét, nhưng ngọn lửa trong lòng anh vẫn cháy hừng hực, nhất định phải đè Lệ phi xuống mới cam lòng.
Đây là bản năng của đàn ông, thứ càng không có được thì càng quý giá, nhất định phải có được mới thôi.
Anh đang muốn đuổi theo, thì bị Tô Xuân Vinh tiến lên mấy bước, khom người nói: “Hoàng Thượng, Mục Hiếu Trung về rồi.”
Diệp Khôn sửng sốt: “Mục Hiếu Trung? Tên tiểu tử này là ai thế?”
Anh cố gắng suy nghĩ thật nhanh, cố gắng tìm kiếm ba chữ này trong ký ức, nhưng trong ký ức không đầy đủ của tên Hoàng đế chết tiệt không có sự tồn tại của người này.
Tên tiểu tử này làm gì? Anh rất muốn hỏi Tô Xuân Vinh câu này, nhưng lại sợ làm ông ta nảy sinh nghi ngờ, ông ta đã hầu hạ cho tên Hoàng đế chết tiệt kia nhiều năm, hiểu rất rõ về tên đó, ừm, sau này phải tìm một lý do đuổi lão già này đi mới được!
Giờ Diệp Khôn rất muốn tới tẩm cung Lệ phi, ngẫm lại thì tạm đè suy nghĩ này xuống, nói với Tô Xuân Vinh: “Dẫn đường.”
Trong Ngự thư phòng, Diệp Khôn ngồi trên long ỷ, quan sát Mục Hiếu Trung đang quỳ bên dưới.
Mục Hiếu Trung có khuôn mặt gầy gò, vẻ mặt lạnh lùng, ánh mắt thâm sâu khó dò, cả người nhanh nhẹn lão luyện, để lại ấn tượng sâu sắc về vẻ lạnh lùng vô tình.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ bất lực, xin Hoàng Thượng trách phạt.” Mục Hiếu Trung quỳ trên đất, khuôn mặt lạnh lùng mang theo vẻ thấp thỏm bất an.
“Ngươi nói thử xem.” Diệp Khôn bưng chén trà lên, anh không biết Mục Hiếu Trung đang nói gì, càng không biết hắn làm gì, trong lòng suy đoán, có lẽ tên Hoàng đế chết tiệt phái hắn đi chấp hành nhiệm vụ nào đó, nhưng hắn thất bại rồi.
“Hoàng Thượng, thuộc hạ vô dụng.” Mục Hiếu Trung dập đầu nhận tội lần nữa, lúc này mới kể lại một lượt những chuyện đã xảy ra.
Diệp Khôn nghe mãi, cuối cùng cũng hiểu rõ nguyên nhân trong đó.
Liên Nguyệt tiên tử trong truyền thuyết Huyền môn có dung mạo tuyệt trần, Hoàng đế chết tiệt kia động lòng, muốn thu nạp vào hậu cung, nên hạ lệnh Mục Hiếu Trung dẫn người đi thăm dò tung tích của Liên Nguyệt tiên tử.
Mục Hiếu Trung là cấm vệ bí mật được Hoàng gia nuôi dưỡng, âm thầm bảo vệ sự an toàn cho Hoàng đế, hắn phụng mệnh đi điều tra tung tích của Liên Nguyệt tiên tử, mặc kệ sử dụng thủ đoạn nào, nhất định phải đưa được nàng ấy về cung.
Mục Hiếu Trung dẫn ba mươi cấm vệ bí mật đi khắp Đại Giang Nam Bắc, cuối cùng cũng thăm dò được tung tích của Liên Nguyệt tiên tử, đầu tiên lấy thánh chỉ ép người không được, ngược lại còn bị nàng ấy quát mắng, cuối cùng ra tay cướp người, không ngờ võ công nàng ấy lại cao cường, mấy cấm vệ của Mục Hiếu Trung không phải đối thủ của nàng, sau khi bị đánh cho tan tác thì hoảng sợ chạy hết.
Diệp Khôn xoa cằm, chẳng lẽ Liên Nguyệt tiên tử này còn xinh đẹp hơn Lan Phi, Lệ phi ư? Lý tưởng vĩ đại nhất của anh là thu nạp toàn bộ người đẹp vào hậu cung, đương nhiên là có hứng thú với Liên Nguyệt tiên tử này rồi.
“Nàng ấy thật sự xinh đẹp tuyệt trần như trong truyền thuyết à?”
“Hoàng Thượng, đây là chân dung của Liên Nguyệt tiên tử.” Mục Hiếu Trung lấy ra một bức tranh trong ngực, dâng bằng hai tay, không thể đưa người về cung, đã tương đương với nhiệm vụ thất bại rồi, cũng may trong số cấm vệ dẫn đi có cao thủ về vẽ tranh, đã phác họa lại dung mạo của Liên Nguyệt tiên tử.
Tôn Tử Luân nhận lấy bức tranh trong tay Mục Hiếu Trung, mở nó ra đặt lên bàn, sau đó khom người lui xuống.
Diệp Khôn tới gần xem, không khỏi vuốt mũi mình, Liên Nguyệt tiên tử trong bức tranh mặc y phục trắng như tuyết, tung bay trong gió, khuôn mặt như tranh vẽ, dung mạo trầm tĩnh như trăng non mới nhú, khí chất làm người khác khuynh đảo, thoát tục, vượt qua khỏi nhân gian.
Người vẽ bức họa chắc chắn là một cao thủ, khuôn mặt Liên Nguyệt tiên tử trong bức tranh ẩn chứa xuân tình, sinh động như thật, nhưng nàng ấy có thật sự đẹp như trong truyền thuyết sao? Hay là người vẽ tranh đã khoa trương thêm một ít?
Diệp Khôn trừng mắt hỏi Mục Hiếu Trung: “Liên Nguyệt tiên tử thật sự đẹp như tranh vẽ à?”
Hắn khom người đáp lại: “Vâng, thuộc hạ chắc chắn không một câu giả dối, Liên Nguyệt tiên tử thật sự đẹp như tiên nữ, lúc Điêu lão lục vẽ bức tranh còn nói, đây là tác phẩm ông ta ưng ý nhất trong cuộc đời nhưng vẫn chưa bộc lộ hết vẻ đẹp tuyệt trần của nàng ấy.”
Diệp Khôn không khỏi xoay đầu nhìn bức tranh bày ra trên bàn, Liên Nguyệt tiên tử trong tranh đã đẹp kinh thiên động địa, đẹp hại nước hại dân rồi, nếu là người thật chẳng phải càng hại nước hại dân hơn sao?
Bàn tay phải siết lại đấm vào lòng bàn tay trái, mẹ kiếp, nếu đã đẹp hại mức hại nước hại dân, anh đây nhất định phải thu nạp vào hậu cung, thương yêu mỗi ngày!
Mục Hiếu Trung đứng hầu bên cạnh lộ ra vẻ bất an khi nhiệm vụ thất bại, lúc này thấy dáng vẻ thâm cừu đại hận đến nghiến răng của Hoàng Thượng, không khỏi sợ đến mức hồn bay phách tán, vội quỳ xuống đất: “Thuộc hạ vô dụng, mong Hoàng Thượng thứ tội.”
Diệp Khôn ngơ ngác nhìn Liên Nguyệt tiên tử trong bức tranh, tâm tư rối loạn, trong đầu tràn đầy suy nghĩ xấu xa, một lúc sau mới phản ứng lại, anh không bảo Mục Hiếu Trung đang đập đầu xin tha dưới đất kia đứng lên, mà đặt mông ngồi xuống ghế trước, bưng chén trà lên chậm rãi uống một hớp, rồi nhìn chằm chằm hắn nói: “Mục Hiếu Trung, ngươi có trung thành với Trẫm không?”
Hắn dập đầu lần nữa, lớn tiếng nói: “Thuộc hạ trung thành tuyệt đối với Hoàng Thượng, có trời đất chứng giám.”
Diệp Khôn cảm thấy hài lòng, ánh mắt là cửa sổ tâm hồn, ánh mắt Mục Hiếu Trung thể hiện vẻ thản nhiên và kính nể, còn có chút lo lắng, sợ hãi bị trách phạt khi nhiệm vụ thất bại.
Đây cũng là phản ứng bình thường.
Anh đứng dậy, lạnh lùng nói: “Trẫm niệm tình ngươi không có công lao cũng có vất vả, miễn tội chết cho ngươi, nhưng tội sống khó tha, phạt ngươi quỳ ở đây một ngày một đêm!”
“Tạ Hoàng Thượng không gϊếŧ.” Mục Hiếu Trung cảm kích nằm phục trên đất, ra sức dập đầu tạ ân.
Diệp Khôn đi tới cung Càn Thanh, mượn cớ muốn nghỉ ngơi tại đây, đuổi đại tổng quản nội thị giám Tô Xuân Vinh đi.
Lan Phi vui mừng đến mức nói năng lộn xộn: “Hoàng Thượng, thần thϊếp… chưa kịp rửa mặt, mong Hoàng Thượng thứ tội…”
Nàng mới trải qua chuyện này, lại làm liên tiếp mấy trận, khi thức dậy dùng bữa xong vẫn cảm thấy cơ thể rã rời, nên nằm xuống nghỉ ngơi lần nữa, không ngờ Hoàng Thượng lại tan triều nhanh như thế, còn đột ngột xông vào đây, nàng vẫn chưa chải tóc trang điểm đâu.
Diệp Khôn ôm nàng cười ha ha: “Ái phi, nàng có biết dáng vẻ hiện tại của nàng càng khiến trong lòng Trẫm ngứa ngáy không?”
Lúc này, Lan Phi chỉ mặc một chiếc áo ngủ mỏng, lộ hết đường cong tuyệt đẹp hút hồn, mặc dù mái tóc óng ả hơi rối nhưng dáng vẻ lười biếng mới ngủ dậy ngược lại làm nàng thêm quyến rũ động lòng người.
Người đẹp tuyệt thế mà, cho dù cạo trọc đầu vẫn nghiêng nước nghiêng thành, mê hoặc chết người không đền mạng.
“Hoàng… Hoàng Thượng… thần thϊếp… không chịu nổi nữa… mong Hoàng Thượng thương tiếc…” Lan Phi cảm nhận được sự thay đổi trên long thể Hoàng Thượng, nàng sợ đến biến sắc, vội xin tha, nếu Hoàng Thượng làm thêm mấy trận nữa, thật sự sẽ lấy mạng nàng đó.
“Ái phi.” Diệp Khôn kích động ôm chặt Lan Phi, trong lòng nhất thời dâng lên khí huyết, có thể làm phụ nữ sợ hãi ở trên giường, cảm giác thành công đó chỉ nằm trong hai chữ sảng khoái.
“Ái phi, Trẫm sẽ yêu thương nàng. Khà khà.” Anh cười ha ha, vươn tay thò vào trong vạt áo của Lan Phi tìm xuân cảnh, bàn tay sờ mó mấy lượt mới lưu luyến thu hồi lại.