Chương 2: Răng Hoàng đế dính mảnh rau

6.

Tròn ba tháng kể từ lần hoàng hậu dâng phượng ấn ở Long Đức điện.

Hoàng đế hiếm hoi lộ ra vẻ lười biếng, tựa long thể trên long ỷ. Hoàng đế nhìn Lý công công, Lý công công hiểu ý bước đến rót trà. Hoàng đế cầm tách trà uống, vị thật thanh mát, nhưng khi nhìn về tiểu thái giám sau lưng Lý công công, mặt hoàng đế đanh lại. Muốn nói lại thôi. Chỉ có thể trút giận lên tách trà.

Tuy ghét nhưng vẫn phải thừa nhận.

Tên tiểu thái giám Trương Sinh ấy đã đúng!

7.

Đúng như tiếng lòng tiểu thái giám Trương Sinh nói.

Không tra thì thôi, khi tra lại xác thực có rất nhiều bằng chứng không thỏa đáng. Như cái gọi là "của hối lộ tham ô" lại chính là món đồ mà sinh thần lão phu nhân quốc công được tặng. Đồ rất nhiều nhưng lão phu nhân quốc công bình dị đã quen vốn không ngó tới nên đa số cất ở kho mấy năm chưa từng mở ra, Cao gia nếu không có đại lý tự thẩm tra căn bản còn không biết có những thứ đó. Tra án cuối cùng chẳng có cái gọi là "cấu kết ngoại ban phản quốc".

Mà là một vụ trả thù có tính toán!

Hóa ra Cao Trung quốc công mấy năm trước từng xử tử thế tử của hai nhà Khúc quận vương cùng Ứng quốc công. Nguyên nhân là do hai tên thế tử này ỷ thế hϊếp người, khinh nam bá nữ cường thủ đoạt quyền. Chuyện xảy ra ở quân doanh, Cao Trung quốc công chiếu theo luật, không chút chần chừ tiền trảm hậu tấu. Hai nhà Khúc quận vương cùng Ứng quốc công dâng tấu kêu gào, nhưng đối mặt chứng cứ rõ ràng thì chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay nhận mệnh. Lại chưa nói đến thời điểm Cao Trung quốc công hành án, hương dân bá tánh ca tụng không ngớt.

Hoàng đế không khỏi nhíu mày, bỏ ra mấy năm tính toán để diệt trừ toàn tộc Cao gia. Cũng thật thâm độc.

Còn về Dư phi sẩy thai. Ha hả? Lý công công âm thầm theo lệnh của hoàng đế đưa một y sư bên ngoài vào hậu cung lấy danh thái y viện đến khám chữa cho Dư phi. Lúc này mới biết được cái thai của Dư phi vốn đã chết lưu trong bụng, nhưng ả ta đã mua chuộc vài tên thái y đến khám sau đó lợi dụng việc hoàng hậu ban thưởng thiện thực mà vu khống hoàng hậu.

Sự việc hai vị tướng quân ca ca của hoàng hậu căn bản không nhận được thánh chỉ. Mà chỉ thấy một tên quan lại đến truyền tin nên hai vị tướng quân căn bản không nghe, càng không tùy tiện rút quân. Một lòng trấn giữ biên cương bảo vệ bá tánh.

Hoàng đế và đại lý tự mất ba tháng để điều tra lại án, trả lại sự công bằng cho hoàng hậu và Cao gia.

Những quan lại từng dâng tấu chột dạ vô cùng, nhưng hoàng đế chỉ phạt bổng lộc và yêu cầu bọn hắn xung quân kiểm định nhân phẩm, rèn luyện phẩm tính, không nghe lời đồn mà trình tấu sai sự. Cũng tốt hơn việc bị cách chức hay lưu đày. Triều thần hoà hoãn. Còn Cao gia trên dưới cùng hoàng đế càng là quân vua đồng lòng.

Hoàng đế tiếng thơm minh quân càng to. Nhưng chỉ có hoàng đế mới biết, nếu không nghe thấy tiếng lòng của tiểu thái giám Trương Sinh. Hoàng đế xác thực thành hôn quân như y nói.

8.

Chuyện phải bắt đầu từ một năm trước, khi lần đầu tiên hoàng đế nghe thấy tiếng lòng của Trương Sinh. Đó là vào một buổi hội triều.

Thương Sinh lúc đó mới 14 tuổi. Là tiểu thái giám được đích thân Lý công công chọn làm đệ tử. Đó là ấn tượng duy nhất của hoàng đế với y, vì Lý công công rất hiếm đề cử ai.

Hội triều hôm đó. Như thường lệ Lý công công đứng sau ngai vàng chầu chực đợi lệnh. Trương Sinh đứng sau lưng ông. Mắt trong veo trộm nhìn ngó xung quanh. Lý công công thấy y lộ ra nét hài tử tò mò cũng không trách, lại thấy y hiểu chuyện không chút phiền hà càng thêm ưng ý.

Phía trước là hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng nghe các quân thần nghị luận.

Hội triều có hai nhóm, nhóm quan văn nhóm quan võ. Phía sau là các tiểu lại chuyên ghi chép và hỗ trợ các quan khi cần. Giờ phút này hai nhóm văn võ đang sáp vào nhau cãi lộn.

Nếu không phải trên ngai vàng còn có hoàng đế, hẳn là hai bên văn võ đã lao vào đấm nhau.

"Bệ hạ, biên cương tuy chiến sự đã bình ổn nhưng các tướng lĩnh binh sĩ vẫn đang tích cực càn quét tàn dư phản tặc ngăn chặn chúng lần nữa nổi loạn và hỗ trợ bá tánh bình ổn nhân tâm. Thần cúi xin bệ hạ hạ chỉ chi viện vật tư để duy..."

Từ tướng quân dõng dạc hô. Nhưng lão chưa nói hết đã bị một bên Thái thượng thư cắt lời phản bác:

"Bệ hạ, thần cho rằng lời Từ tướng quân có điểm không ổn. Biên cương đã bình ổn. Điều quan trọng nhất là nên tăng cường phòng thủ. Càng là phái nhân thủ trong triều ra để đi tân kiến đồn điền biên cương. Chứ không phải tiếp tục chiến đấu tổn sức hại thân."

Từ tướng quân bị ngắt lời vốn đã cáu, nay nghe Thái thượng thư nói thì càng cáu. Từ tướng quân trừng mắt nhìn Thái thượng thư. Thái thượng thư cũng không e dè trừng mắt lại. Bắt đầu từ hai vị này. Hai bên văn võ cứ thế nổi lên sóng gió.

"Thái thượng thư nói nghe thật dễ. Phản tặc nổi loạn chính là do sự trì trệ như ngươi đấy. Hiện tại đang trên đà chiến thắng, tốt nhất là nên triệt tận gốc để chúng không có cơ hội tích lũy lực lượng phản kháng. Đợi các ngươi hoà hoãn cử người đi tân kiến. Sợ là chưa kịp tân kiến đã vội chạy trốn rồi." Hải tướng quân khịt mũi coi thường.

"Hải tướng quân nói mà sao không nhìn thực tế? Trận chiến biên cương đó đã hao tổn biết bao nhiêu quốc khố? Các ngươi nghĩ quốc khố vô tận hay sao? Các ngươi hở tí xin bệ hạ hạ chỉ tiếp tế, còn tự chủ trương vây quét khi chưa trình tấu. Còn có để quốc pháp vào mắt không?" Trình thiếu khanh nhướng mày.

Từ tướng quân, Hải tướng quân và nhiều võ tướng khác: "..."

Các tướng quân cảm thấy so với việc cùng quan văn cãi lộn thì xung phong ra trận gϊếŧ giặc còn dễ chịu hơn.

9.

Văn võ hai bên sáp vào nhau.

Quan văn sử dụng mồm lép lấy một địch mười, từng câu từng chữ có thể đè chết võ tướng. Quan võ sử dụng thân thể lực lượng kèm theo khí thế hào hùng áp buộc quan văn đến líu lưỡi. Lại bên võ tướng xuất hiện một Thẩm phó tướng nói câu nào ra cũng đâm trúng chỗ đau khiến quan văn tức mà không phản bác được.

Hoàng đế thở dài, lúc mới lên ngôi hoàng đế vì ổn định triều chính và bình ổn bá tánh mà ra rất nhiều chính sách miễn giảm thuế. Chỉ mới vài năm gần đây mới ổn định và bắt đầu thu thuế. Nhưng đúng như Trình thiếu khanh nói, quốc khố hiện tại không còn nhiều, ngay cả hậu cung hoàng hậu cũng đang cắt giảm chi tiêu để tiết kiệm.

Hoàng đế cảm thấy việc viện trợ hay tân kiến đều cần thiết. Nhưng sợ quốc khố không đủ sức a... Hoàng đế thân là vua một nước, liêm chính công nghiêm không tư quỹ đen. Căn bản không có tiền a...

Giữa lúc rối loạn, bất ngờ có một âm thanh rơi vào tai hoàng đế. Là tiếng của một người trẻ tuổi, vẫn còn mang chút thanh âm non nớt:

[Chuyện này cũng đâu khó.]

Hoàng đế: "?"

10.

Hoàng đế đúng là hoàng đế!

Dù nghe thấy âm thanh kì lạ nhưng vẫn không chút mảy may ảnh hưởng. Mặc kệ quần thần bên dưới đấu khẩu đến phun nước miếng, hoàng đế trên ngai vàng đưa mắt dò xét xung quanh.

[Mấy vị đại thần cãi lộn hăng say thật. Nếu có thể mình sẽ cầm bắp rang cùng coca vừa nhâm nhi vừa xem.]

Bắp rang? Coca? Nghe có vẻ là một món ăn. Hoàng đế nhìn về hướng phát ra âm thanh. Lý công công?

Lý công công nhanh nhạy nhận ra ánh mắt hoàng đế, ông toan định tiến đến thì đã thấy hoàng đế khoát tay tỏ ý không cần.

[Liệu có đánh nhau không? Lần đầu tiên tham gia hội triều mà chứng kiến màn này cũng thật thú vị.]

Hoàng đế lần nữa nhìn về hướng Lý công công. Lý công công cảm thấy vấn đề ở sau lưng mình. Ông cũng xoay người lại nhìn, chỉ thấy Trương Sinh vẫn một bộ dáng ngoan ngoãn bất động đứng đó, chớp mắt vô tội nhìn lại ông. Mà phía trước hoàng đế cũng nhíu mày nhìn y.

Là tiểu thái giám đệ tử của Lý công công. Bất quá hắn không mở miệng nói. Là tiếng bụng sao? Hoàng đế nhìn các nô tì xung quanh, tựa hồ không ai nghe hay phát hiện âm thanh vừa rồi.

Hoàng đế thoáng nhíu mày. Khá tò mò y nói đơn giản là ý gì?

Hoàng đế thấy bên dưới triều thần đang ngươi tới ta lui, cuối cùng lên tiếng:

"Tất cả im lặng!"

Triều thần văn võ ngay lập tức im lặng. Quan văn về bên quan văn, quan võ về bên quan võ. Dĩ nhiên vẫn thấp thoáng có vài câu đá đểu nhưng nhìn chung tình hình cũng yên bình hơn lúc nãy rất nhiều.

"Trẫm cảm thấy ý kiến của các vị ái khanh đều rất tốt. Liệu có cách nào có thể vừa duy trì quân sĩ vừa tân kiến biên cương không?"

Quan võ: "..."

Qua vạt văn: "..."

Hiếm có tình huống khiến quan văn quan võ đồng lòng im hơi lặng tiếng! Hoàng đế cũng không quở trách. Vì điều hoàng đế vừa nói xác thực khó thực hiện được cả hai cùng lúc chứ đừng nói...

[Thật ra có thể làm cả hai cùng lúc nha.]

[Lúc nãy từ tướng quân có nhắc đến vấn đề bình ổn nhân tâm bá tánh biên cương. Có thể bắt đầu làm cả hai chiến lược từ người dân.]

[Trước đây khi lên ngôi hoàng đế cũng nổi tiếng với quan niệm lấy dân làm góc mà. Với cả đừng thấy bá tánh vùng biên cương thưa thớt mà xem thường. Họ cũng không thua gì quân lính đâu.]

Có lí, hoàng đế thầm gật gù tán dương.

[Tốt nhất phái ra nhân thủ cả hai bên văn võ để cùng làm, xem như dù họ có đấu khẩu nhưng vẫn sẵn sàng vì lợi ích đất nước mà hợp lực,thậm chí là ganh đua làm việc. Bên cạnh đó, tướng sĩ biên cương vẫn nên đề cao chính sách bình ổn nhân tâm, lấy dân làm gốc, hỗ trợ bá tánh an cư lập nghiệp, bên cạnh đó có thể từ người dân để khai thác vị trí lũ phản tặc còn sót. Ngoài ra có thể dùng bá tánh để tân kiến biên cương, vẫn nên là từ tướng sĩ nơi đó phân phó vì họ biết rõ tình hình hơn, như thế khi tân kiến cũng giảm thiểu mức độ sai sót. Tốt nhất vẫn nên chiếu lệ tính công với bá tánh biên cương. Đối xử tốt với họ. Cứ thế có thể thực hiện cả hai chiến lược cùng lúc. Chỉ là cái này cần có thời gian, hiển nhiên biên cương bình ổn chính là thời gian có để thực hiện. Lúc đó thì dù phản tặc có vùng khởi cũng dễ dàng bị quân dân đồng tâm hiệp lực truy quét.]

Hoàng đế: "..."

Hoàng đế cẩn thận suy xét chiến lược vừa nghe từ tiểu thái giám kia. Cảm thấy rất không tồi. Có thể tiết kiệm nhận thủ đồng thời vừa có thể tận dụng điều kiện biên cương vốn có. Hiện tại tình huống cấp bách cũng không tiện tra xét chuyện nghe tiếng lòng của tiểu thái giám kia.

Hoàng đế có chút cảm thấy may mắn. Hoàng đế lại lên tiếng:

"Trẫm đã suy xét và có vài phương lược để có thể thực hiện cả hai chiến lược cùng lúc. Lấy dân làm gốc, bá tánh biên cương cũng cần chú trọng. Nhưng vẫn cần các thượng thư và tướng quân bàn luận thêm. Trẫm sẽ cùng lục bộ thượng thư và các tướng quân bàn luận trước. Sau đó sẽ công bố trước triều. Giờ thì bãi triều."

"Hoàng thượng thánh minh."

"Hoàng thượng thánh minh."

[Ồ ồ, hoàng đế đúng là đa mưu túc trí.]

Hoàng đế hiếm hoi cảm thấy tự hào vì có kẻ khen mình.

[Ý giờ mới để ý răng hoàng đế dính mảnh rau.]

Hoàng đế: "..."