Chương 5

Dương Trường Miên mặc vào quần áo mới càng là cả người phát sáng, mị lực giá trị up up bay lên, mi mục tinh xảo, giống như tiểu thiếu gia nhà ai, mặc dù đang mặc quần áo thô sơ nhất nhưng khí chất làm người thoải mái từ nội tâm vô tật mà phát ra ngoài của cậu, chính là điểm này mà cậu cọ ăn cọ uống ở chỗ đầu bếp được mấy bữa miễn phí đó, nhìn thảo hỉ và vô hại một tí là không bị đói được.

Vài tuần trôi qua sau đó, không ai biết Dương Trường Miên đã chết nhưng lại không chết, bọn anh em đã đánh nguyên chủ cũng lười tới làm phiền thằng phế vật này. Nguyên chủ cũng là có nguyên căn, là hành Mộc, nhưng mà không biết sao lại thế này, tu vi trì trệ không tiến trong khi anh em bạn bè của cậu ta từng cái vượt mặt, lúc này cậu ta mới suy sụp, cũng không muốn tìm hiểu lý do.

Dương Trường Miên nguyên bản cũng không biết lý do nguyên chủ tự biến mình thành một bộ ma hờn quỷ chê như vậy, nhưng hệ thống đã nói nhỏ cho cậu biết.

[ Mộc hành tu sĩ chính là kho báu sau này đó nha. Ba của Dương Kiêu, chính là tên cầm đầu đã đánh bầm dập nguyên chủ, muốn đào đan điền của cậu ta lấy Nguyên Mộc Linh. Nghe đâu có thể làm tu sĩ có thêm một nguyên căn nữa nếu ăn nó. Song hệ á, ai mà không thèm.]

Dương Trường Miên nổi da gà đầy đất, cậu có thể tưởng tượng ra được tình cảnh đó rồi. Mổ bụng lấy nội tạng gì đó chỉ có trong phim kinh dị nay lại áp dụng với cả tu chân giới, cậu rén vì nhân tâm con người lại có thể nhẫn tâm như vậy, dù sao cũng cùng một cái họ Dương.

Thời tới cho bố Dương Kiêu luôn nhưng gã chưa kịp làm gì nguyên chủ đã tự mình hại mình, bố mẹ nguyên chủ vừa lìa đời, nguyên chủ thâm chịu đả kích, suy sút từng ngày, cậu ta không gượng dậy nổi, từ đây càng không ra tới gặp người. Gã không có hứng thú với Nguyên Mộc Tinh của phế vật, đành tìm nhà tiếp theo.

Dương Trường Miên may mắn vì mình phế chướng mặt Dương gia người, nếu không cái mạng nhỏ khó mà giữ rồi. Sau đó cậu run sợ bần bật suốt một tháng cũng không thấy ai tới lấy mạng mình, cũng không ai thèm quan tâm đến cậu sống chết thế nào nên cậu được một phen thảnh thơi yên ả mà cá mặn qua ngày, hết nằm phơi nắng lại chạy long nhong đào đất, nhổ cỏ òn không thì tán dóc với hệ thống. Bởi vì chán thật sự, smartphone của cậu, cậu nhớ nó nhiều lắm, không biết nó có nhớ cậu không.

Cậu rảnh rỗi không có gì làm thì sẽ đi vào rừng làm nhiệm vụ, hoặc là câu cá, bắt gà bắt thỏ nướng lên ăn, cứ như đi dã ngoại ngoài trời, sung sướиɠ như tiên. Không khí trong núi trong lành, mát mẻ, cậu còn làm một cái liều trại để dành ngủ cạnh bờ suối nhỏ nữa. Bây giờ trợ cấp của Dương gia đối với cậu cũng không còn quan trọng như trước nữa, nhưng hố một phân gạo của Dương gia cậu càng vui vẻ.

Núi này là của Dương gia mua, vì lão già kia cũng mơ mộng hão huyền làm thổ quốc vương, núi này không có tên, tại ông già ổng lười đặt.

Trên núi này có rất nhiều loại hình yêu thú, linh thú nhưng cậu chưa từng gặp nên không sợ lắm, với lại cậu ở bìa rừng nên không có yêu thú tìm tới cửa.

Dương Trường Miên nhớ lại chuyện cũ không cấm cảm thán, cậu đúng là liều cái mạng già mới có được như hôm nay.

Cậu ngậm cọng cỏ trong miệng, cậu được câu không mà trò chuyện với hệ thống.



"Nhiệm vụ lần này là gì á?"

Nếu không có hệ thống theo cùng, chắc cậu cô đơn vì không có người nói chuyện cùng vì lạ lẫm hoàn cảnh mà sinh ra tia sợ hãi.

Đây không phải thế giới hiện đại pháp trị xã hội, gϊếŧ người sẽ ở tù. Ở đây, cá lớn nuốt cá bé, cá bé không đủ mạnh chỉ có con đường chết. Cậu cũng hoang mang lo sợ bị gϊếŧ khi lúc mới xuyên, nhưng từ từ rồi cũng không còn sợ nữa, cái bọn Dương Kiêu cũng không đến tìm cậu gây chuyện, chắc cho rằng cậu đã chết ở xó nào rồi đây mà. Tuy cậu không có hận ý với bọn họ nhưng làm cho cậu đau 3 tháng trời thì hãy đón nhận lửa giận của thằng phế vật này đi. Chơi thuốc cậu chính là số 1.

Tu tiên chú trọng cơ duyên và nhân quả, gϊếŧ người thì đền mạng, có tội thì sẽ tạo thành tâm lý bóng ma, muốn đắc đạo thành tiên, phải có lòng dạ rộng rãi, lòng không tạp niệm. Đó là cách nói từ vạn năm trước rồi, cậu không biết là bây giờ còn áp dụng công thức này không nhưng cũng yên tâm phần nào.

Nói tóm lại, tu sĩ cũng sẽ không tự tiện gϊếŧ người, ở cái nơi hoang sơ như vầy mà thuê sát thủ gϊếŧ cậu thì cũng không logic lắm, gϊếŧ một thằng phế vật để làm gì, để tăng sát nghiệp à?

Hệ thống nào biết não kí chủ nhà nó lại to bự như vậy, hoạt bá trả lời.

[Là đi thu thập sừng của Thố Giác thú. Lần này cục cưng phải thu thập 100 cái sừng mới tính hoàn thành nhiệm vụ nhe.]

Dương Trường Miên nghẹn một chút, phun cọng cỏ ra, bất mãn nói.

"Thố Giác thú, mi biết ta đến một con thỏ cũng không chộp được nói chi một đàn 100 con, chi bằng đi nộp mạng cho nhanh."

Thố Giác thú, lần này lại là yêu thú. Những lần trước chỉ là mấy cục đá đen đá đỏ, hay là lá cây, linh thảo. Lần này tuyệt hơn, một đàn yêu thú luôn. Với một tên không tu vi như cậu, Thố Giác thú chỉ cần dậm chân một cái cậu cũng hộc máu lên đường rồi.

Đây đây, cái cảm giác bị hệ thống cho ăn hành xuất hiện rồi, chờ mãi.