“Ngươi nói ta là cái gì cơ?” Ta trừng mắt nhìn người đứng trước mặt.
“Nha hoàn thông phòng.” Hình như sợ ta không nghe rõ còn nói chậm rãi rõ ràng từng chữ một.
Sau đó chỉ tay vào ta tủm tỉm cười vừa lặp đi lặp lại câu nói: “Ngươi là nha hoàn thông phòng.”
“Thông phòng? Thông phòng ai?”
Hắn phất tay áo chỉ vào chính mình, nháy mắt với ta vài cái: “Tất nhiên là của bổn vương.”
“Bổn vương…” Ta nắm chặt chiếc chăn cuốn trên người, lẩm bẩm một câu: “Người là…Vương gia!”
“Ninh Vân uống rượu đến ngốc rồi sao?” Ngài ấy cúi người lại gần ta ghé mũi lại gần cổ ta ngửi. “Nghe chừng không có nhiều mùi rượu.”
Ta co rúm người lui ra phía sau, quấn chặt tấm chăn quanh người, bếp sưởi trong phòng cháy rừng rực tỏa ra hương thơm nhẹ nhàng nhưng ta lại thấy dựng cả tóc gáy mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ta xuyên không rồi, xuyên không thành Ninh Vân - nha hoàn thông phòng của Cẩm Ngôn vương gia.
Cẩm Ngôn là một người nham hiểm, bề ngoài vui vẻ nói cười nhưng có thể ăn tươi nuốt sống người khác như hổ đói, là một người rất khó đối phó. Số phận ta cũng thật khổ.
Ngài ấy thấy ta trốn tránh liền xoay người vùng dậy, luồn tay qua khe hở trên chăn bông nắm lấy cổ tay ta. Hơi thở mang theo hương rượu, ngài ấy vừa cười vừa thì thầm vào tai ta.
“Ninh Vân đang trốn cái gì? Bổn vương cũng không ăn thịt người?”
Ta cố rút hai tay đang bị nắm chặt ra nhưng không những không lấy ra được mà còn suýt làm tuột tấm chăn xuống, làm hở vai ra.
Ngược lại, ngài ấy lại trông rất ung dung, thậm chí còn kéo lại chiếc chăn đang bị tuột xuống lên cho ta một cách rất quân tử.
Ta thẹn quá hóa giận, cũng không cần biết mình đang ở đâu cứ thế nhìn chằm chằm ngài ấy nói: “Sao vương gia lại không ăn thịt người cơ chứ? Chẳng qua chỉ là cách ăn không giống mà thôi!”
Sau khi nói xong ta mới nhận ra rằng câu nói này hơi tối nghĩa nên rất dễ khiến người khác hiểu nhầm.
Ngài ấy nghe được liền buông ta ra, vỗ tay rồi chạm nhẹ lên chóp mũi ta và nói: “Ninh Vân, nàng rất thông minh, bổn vương rất thích.”
Nếu thật sự thích ta thì ta cũng không phải làm một nha hoàn thông phòng như này.
Nhưng những lời này chỉ có thể nghĩ trong đầu chứ không thể nói ra, lỡ nói ra thì đúng thực sự là vô cùng ngu dốt.
“Vương gia! Ngày mai còn phải lên triều sớm, hay là…”
“Đêm xuân một khắc đáng nghìn vàng, bổn vương sớm đã xin vắng mặt.”
“Mấy ngày trước ta vừa bị nhiễm phong hàn, vương gia đừng để bị nhiễm bệnh…”
“Phong hàn? Như vậy càng nên đổ chút mồ hôi mới nhanh khỏi được!”
Ngài ấy vươn tay ra giữ lấy cổ ta, ta như con mèo bị túm gáy không thể làm gì.
“Vương gia! Vương gia!” Ta hoảng sợ vô cùng thậm chí còn lạc giọng: “Ta…ta…thứ kia đến rồi, không may mắn…”
Ta nghe thấy giọng nói mình nghẹn ngào, thân thể ta và ngài ấy chỉ cách nhau một lớp chăn.
“Thật sao?”
Ngài ấy nhìn ta chằm chằm bằng ánh mắt sắc bén, khóe miệng hiện lên ý cười sắc nhọn như thanh kiếm kề trên cổ ta không cho phép ta nói nửa lời gian dối.
“Thật vậy sao Ninh Vân?”
Ngài ấy lẳng lặng luồn tay vào trong chăn vuốt ve cổ ta từ từ xuống yết hầu rồi vuốt nhẹ huyết quản: “Ninh Vân, bổn vương vừa khen nàng thông minh, nàng lại coi bổn vương là tên ngốc sao?”
Ta bị dọa sợ đến bật khóc.
“Không phải…không phải…”
Ta lắc đầu như cái trống bỏi, càng run sợ ta lại càng lắc mạnh hơn. Khóc một hồi ta ngẩng mặt lên nhìn ngài ấy lắp bắp nói: “Vương gia, đêm nay ta thoát không nổi đúng không?”
Ngài ấy nghe ta nói vậy liền cười cười, đưa bàn tay thô ráp lên vuốt ve mặt ta: “Nàng nói gì vậy, nói như thể bổn vương đem nàng đi xử tử không bằng.”
“Vương gia, ở hoàng thành này có ai không biết Tố Lan quận chúa là người thái hậu nương nương đã chọn cho người, mai sau sẽ trở thành vương phi của người.”
Quận chúa Tố Lan là cháu gái của thái hậu, vì được sủng ái nên tính tình độc ác nham hiểm vô cùng, nắng mưa thất thường.
Quận chúa một lòng say mê vị cửu vương gia này, có lần có một tỳ nữ chẳng qua chỉ là cài thêm một bông hoa lụa đi qua trước mặt Cẩm Ngôn cũng bị quận chúa sai người đem vứt xuống sông.
“Ninh Vân, nàng sợ bổn vương hay là sợ Tố Lan?”
“Tất nhiên là cả hai.”
Vương gia nghe vậy khẽ cười: “Nàng rất thành thật.”
“Vương gia…” Ta nhân cơ hội này ôm chặt chăn quỳ gối bên người ngài ấy, túm lấy tay áo của vương gia cúi thấp đầu cầu xin: “Vương gia, người phất tay có thể hô mưa gọi gió muốn gì được nấy, huống hồ chỉ là cơ thể nữ nhân, chỉ là…”
Ta cố đè nén thân thể đang run rẩy ngước lên nhìn vương gia, thấp giọng cầu xin: “Chỉ là đêm nay xin người hãy tha cho ta.”
Vương gia chỉ nhìn ta cười và không nói bất cứ lời nào khiến ta bị nhìn đến rợn cả người.
“Vương gia, nếu rơi vào tay quận chúa Tố Lan, Ninh Vân sẽ mất mạng mất.”
Một tay vương gia bóp chặt lấy cằm ta, ép ta phải ngẩng mặt lên nhìn thẳng vào mắt ngài ấy, trên mặt vẫn ẩn hiện ý cười: “Để nàng đi, được thôi.”
Ta biết rõ tính tình của vương gia, nằm ở trên đất chờ đợi nửa câu sau.
“Chỉ là nếu bổn vương lẳng lặng thả nàng đi, thì làm sao ăn nói với người khác đây?”
“Vương gia! Vương phủ rộng như vậy, đâu thiếu một nha hoàn thông phòng, còn cần ăn nói gì với người khác sao?”
Cẩm Ngôn hừ nhẹ một tiếng, cười lạnh nhạt khiến người khác không thể nắm bắt được ngài ấy đang tức giận hay đang vui: “Chỉ là một nha hoàn thông phòng thì không tính là gì, nhưng nữ nhân chết trên giường Cẩm Ngôn ta mà truyền ra ngoài, không phải sẽ làm bại hoại thanh danh của bổn vương sao?”
Ngài ấy căn bản không muốn thả ta đi.
Ta chết tâm buông tay áo ngài ấy ra, chấp nhận số phận dựa vào giường lặng lẽ khóc.