Nội dung chương trước:
“Ta lấy con này” y chỉ vào nó nói.
“Tại sao ban nãy ngươi lại phải làm vậy?” Lục Tàn Phong tò mò hỏi.
“Ta cầm một nắm có khô, cực kì khô, ngựa bình thường chắc chắn không ăn được. Nhưng ngựa đã từng đi đường xa thì khác, nó có thể ăn mọi thứ nhất là loại ngựa từng chịu khổ ở sa mạc, nơi đó không có cỏ. Với lại con ngựa này thông minh, chỉ canh cỏ mà ăn không hề trúng tay ta khiến tay ta bị bẩn, trước khi ăn đã ngửi qua trước” Vu Thủy tỉ mỉ giải thích.
“Thì ra là vậy”.
-------------------------------------- Ta là đường ngăn cách đáng yêu ---------------
Sau khi nghe y nói xong hắn liền đi đến chỗ một con hắc mã, đưa tay xoa đầu nó, nhưng có vẻ còn ngựa này không có vẻ gì tức giận mà còn để hắn xoa tiếp.
“Ta lấy con này”.
Vu Thủy cảm thấy vô cùng lạ liền nhìn xung quanh sao đó nhìn Hoàng bá rồi cười. Lúc tính tiền Hoàng bá chỉ tính một con, còn con còn lại là tặng.
Sao khi ra khỏi trấn, đi được một khoản thì Vụ Thủy dừng lại, quay nhìn phía sau. Tàn Phong thấy vậy cũng dừng lại, Vụ Thủy đảo mắt nhìn một lúc rồi quay lại.
“Chỗ bán ngựa lúc nãy là thuộc ma giáo của ngươi sao?”.
“Sao lại hỏi như vậy?” Tàn Phòng vẻ mặt bình tĩnh đến lạ thường.
“Ta nghe nói Vũ Mã của Lục giáo chủ từ nhỏ được chăm sóc rất kỹ, hoàng toàn không giống với loại mã khác, có thể đi vạn dặm, nhưng mà...” Vụ Thủy nhìn ngựa của Lục Tàn Phong nói, nhưng bỗng dừng, tiến đến đưa tay xoa đầu nói rồi nói tiếp “Nhưng mà dù có hung hăng thế nào thì có rất thích màu lục”.
Sau khi nghe y nói, hắn liền nhìn Vũ Mã của mình, hoàng toàn để y xóa đầu, mắt nó nhìn chầm chầm vào mắt y không rời, thấy vậy hắn đành thở dài.
“Hayyy, đúng vậy, cũng chỉ có ngươi mới thu phục nó nhanh như vậy?”.
“Khoan, còn một chuyện” Vu Thủy dừng xoa đầu Vũ Mã, đi đến trước mặt hắn.
“Có chuyện gì?”.
“Có phải ngươi đã theo dõi hành động của Toái Phương Thành hay không?” Vu Thủy bỗng nhiên tức giận nói.
“Sao ngươi lại nghĩ như vậy?” Lục Tàn Phong trở nên khó kiềm sự bất an.
“Ngươi đừng nghĩ qua mặt được ta, lúc ở quán trà, tên tiểu nhị đó, hai người bàn kế bên, người bán bánh, Hoàng bá đều là người của ngươi phải không? Trong nhà Hoàng bá ta còn cảm nhận ma khí rất rõ có lẽ rất nhiều người ma giáo ở đó, ngươi liệu giấu được ta sao?”.
Lúc Vu Thủy nói hết câu cũng là lúc Lục Tàn Phong không thể đối diện với đôi mắt màu lục đẹp đẽ của y. Lúc này y lùi lại, rút Phong Vũ kiếm ra chỉa về phía hắn.
“Ngươi rốt cuộc có mưu đồ gì, tại sao giúp ta? Hiện tai ta biết bản thân không thể đấu lại ngươi, nhưng nếu ngươi có âm mưu đối với sư môn ta thì ta sẽ không tha cho ngươi”.
Không khí không biết từ khi nào đã trở nên rất căng thẳng, một lúc im lặng, Lục Tàn Phong tiến đến dùng tay nắm chặt lưỡi kiếm Phong Vũ.
“Đúng là ta đã từng có mưu đồ với Toái Phương Thàn, nhưng... Đó là trước khi gặp người, a Triết”.
Lúc nghe lời này, Vu Thủy ngạc nhiên đến đơ người, kiếm cũng từ từ hạ xuống. Lúc này Lục Tàn Phong liền tiến đến ôm trọn lấy y vào lòng, y vẫn còn đơ người.
“A Triết, ta hiện tại không còn mưu đồ gì đối với Toái Phương Thành nữa, họ là do ta để lại để bảo vệ ngươi, ta sợ nếu Toái Phương Thành bị bỗng nhiên bị tấn công, nếu ta không đến kịp thì...”.
Sau khi nghe những lời của Lục Tàn Phong thì Vu Thủy càn ngạc nhiên, đơ người hơn trước để mặc cho hắn ôm. Trong đầu vẫn không thể tiêu hoá được lời nói của hắn 'là để bảo vệ ta sao, nam chính đem người của mình đến tận Toái Phương Thành chỉ để bảo vệ mình thôi sao? Sao có thể chưa? Không thể nào?’.
Một lúc sau, Vu Thủy cuối cùng cũng tiêu hoá được, từ từ bình tĩnh lại mới phát hiện ra hắn đang ôm mình nãy giờ mà mình không nhận ra.
“Ngươi... Ngươi buôn ra trước đã” mặt y cũng hơi đỏ, tay hơi đẩy hắn.
“Ờ... Ừm” Lục Tàn Phong cuối cùng cũng chịu buôn y ra, Vu Thủy để ý vành tai của hắn hơi đỏ.
Sau khi lùi lại, hắn mới phát hiện bàn tay mình chảy máu, nhìn lên y phục của y liền thấy vết đỏ.
“Xin lỗi, làm bẩn y phục của ngươi”.
Vu Thủy nhìn y phục của mình rồi nhìn bàn tay của hắn, thở dài.
“Hayyy ngốc, không sau, lại dằng kia ta băng bó cho ngươi”.
-------------------------------- ta là đường ngăn cách đáng yêu-----------
Toái Phương Thành
“THỦY NHI!!!” Vô Lạc tức giận đập bàn.
“Chưởng môn bớt giận” Trịnh Lĩnh Niên cùng vài đệ tử khác đồng thành nói.
“Đệ tử thấy a Thủy xuống núi tìm thuốc giải cổ độc cũng không phải chuyện xấu” Trịnh Lĩnh Niên lên tiếng.
“Còn không phải chuyện xấu, vài lần trước là bất đắc dĩ mới xuống núi, lần này thì trốn còn đi xa như vậy, còn ghi ta không cần lo lắng, đúng là tức chết ta mà” Vô Lạc tức giận nói.
Chuyện là vừa sáng thức dậy thì trên bàn phòng của Vô Lạc và Trịnh Lĩnh Niên đều có bức thư nội đứng như nhau:
'Lá thư này là báo trước cho người biết tối qua còn đã xuống núi tìm thuốc giải cổ độc, có vẻ hơn vài vạn dặm, còn không sao nên người đừng lo'.
“Lĩnh Niên, còn xuống núi tìm cho được nó đem về cho ta”.
“Tuân lệnh chưởng môn” nói xong rồi quay đi, trong đầu còn nghĩ 'a Thủy, lần này đệ nghịch quá rồi”.