Vô Lạc ôm Vu Minh Thiên trong lòng vô cùng đau thương, được một lúc thì mới nhớ đến lời nói của tên ma giáo kia liền vội vàng bế xác của Vu Minh Thiên trở về nhà tranh. Bước vào nhà tranh, đặc Minh Thiên xuống thì nhìn thấy Vu Thuỷ cuộn tròn có chút run rẩy nằm trên giường. Tiếng lại gần thì phát hiện hắn không ổn, sắc mặt tái nhợt, môi đã tím đi, mắt nhấm nghiền có vẻ rất đau đớn.
Thủy nhi, con không sao chứ?!! Vô Lạc hoảng hốt ôm lấy Vu Thuỷ nói.
Sư tôn... hức hức, đau quá... hức hức... Vu Thuỷ bật khóc nói.
Đau ở đâu, nói ta nghe
Bụng đau..., Cổ đau..., đầu...cũng đau... Hức hức...
Vô Lạc vội lật sau cổ y liền thấy hình bò cạp liền khẳng định là độc Hổ Cáp Lăng của ma giáo, cực độc nhân giang và không có thuốc giải Ma giáo thật hiểm độc, lại ra tay nặng với một hài tử như vậy.
Sau đó Vô Lạc liền để Vu Thuỷ ngồi, truyện nội lực giúp hắn áp chế cổ độc, sau một canh giờ thì có chút suy giảm nhưng Vu Thuỷ lại hôn mê bất tỉnh.
Kết thúc hồi tưởng.
Sau đó sư tôn đưa ta và xác của đại sư huynh về Toái Phương Thành, sư tôn cầu xin sư tổ cứu ta, nhưng vì loại cổ độc này không có thuốc giải nên chỉ có thể áp chế Vu Thuỷ kể xong liền nhìn Lục Tàn Phong.
Vậy là người đã áp chế cổ độc trên người đã mười năm
Đúng vậy, nhưng việc áp chế sắp không chống đỡ được bao lâu nữa rồi Vu Thuỷ buồn rầu một lúc rồi nói thôi vậy, người đi nghỉ đi, mai ta còn một số việc cần làm.
Được nói xong liền đứng dậy, đi đến cửa thì dừng lại quay đầu nói nghỉ ngơi cho tốt, mai ta có việc muốn nói với ngươi rồi đi ra ngoài.
Nhìn thấy y đã đi ra ngoài, Vu Thuỷ mới nói Ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi.
Giờ Mão ngày hôm sau, vì cơ thể có chút hư nhượt nên Vu Thuỷ rất khó mới ngủ được nhưng lại tỉnh khá sớm. Cổ độc dù được áp chế nhưng lại không nhiều, khiến y có chút chóng mặt, lúc vừa bước xuống giường thì cơn choáng váng liền đến khiến y suýt té nhưng may chống đỡ được.
Thay y phục xong gọn gàng nhưng ngày thường, Vu Thuỷ đi đến mở cửa thì nhìn thấy Lục Tàn Phong đã đứng đó từ lúc nào, nhìn y với vẻ mặt không tốt lắm.
Ngươi đang không khỏe sao? hắn nhìn gương mặt tái nhợt của y nói.
Có chút, vào đi Vu Thuỷ nói xong liền né cho Lục Tàn Phong bước vào. Hai người ngồi đối diện nhau, không khí trở nên rất căng thẳng.
Ta đã nói là có chuyện muốn nói với ngươi, nhưng không ngờ ngươi lại hư nhượt đến mức này.
Ta bị như vầy không phải lần đầu tiên, tại ngươi chưa từng thấy thôi, ngươi có chuyện gì mau nói đi.
Ta.... Ta... A Triết, ta có thể gọi ngươi như vậy không?
Chữ Triết này đâu phải ngươi gọi lần đầu tiên, có gì đâu chứ, nhưng ngoài ngươi ra chỉ có ba người đã gọi danh của ta thôi.
Là ai?!!
Phụ thân, mẫu thân, sư tôn, ngươi là người đầu tiên không phải người thân của ta mà muốn gọi danh của ta, vậy ta nên gọi ngươi là gì đây?.
Tử Thập, tên này là do mẫu thân đặc cho ta, nhưng không kịp gọi.
Vậy sao, vậy ngươi có muốn giúp ta không?.
Ta đồng ý, nhưng trước tiên ta phải trở về mà giáo sắp xếp lại mới đi cùng ngươi được.
Vậy đi đi, ta cũng cần chế vài viên thuốc để áp chế cổ độc.
Vậy ta đi trước, gặp lại sau
Nói xong Lục Tàn Phong đi ra khỏi phòng, dùng kinh công ra khỏi kết giới cách dễ dàng không hề có cản trở. Vu Thuỷ đi khỏi Giang Thất, định xin sư tôn xuống núi mua dược liệu thì lại gặp Trần Diệp đang đi đến.
Vương sư huynh, vết thương của huynh đã lành chưa sao lại đến đây?
Trần sư đệ thật biết quan tâm, ta rất tốt, đang đến chỗ sư tôn xin xuống núi một chút.
Huynh muốn xuống núi!!! Có chuyện gì sao?
Không có việc gì lớn, chỉ là đi mua ít dược liệu thôi.
Dược liệu? Không phải dược phòng có sao?
Dược phòng?! Từ khi nào Toái Phương Thành có dược phòng sao ta không biết? Vu Thuỷ nghe Trần Diệp nói khiến y rất ngạc nhiên.
Huynh không biết cũng đúng, dược phòng có sau khi huynh bị thương trở về, vì cứu huynh phải xuống núi mua thuốc rất lâu làm huynh xém không giữ được mạng nên chưởng môn quyết định làm một dược phong ở gần hồ sen.
Đa tạ Trần sư đệ đã nói, ta đến dược phòng lấy dược liệu đây nói xong liền đi mất.
Vu Thuỷ đi qua hồ sen, đi một lúc thì đến dược phòng, bước vào thì gặp nhị sư thúc đang cũng đang tìm dược liệu.
Nhị sư thúc
À, Vu Thuỷ đó sao? Vết thương đã lành hẳn chưa? Nhị sư thúc quay lại nhìn thấy y liền mỉm cười nói.
Tạ nhị sư thúc qua tâm, vết thương của Vu Thuỷ đã gần khỏi hết.
Con đến dược phòng để lấy dược liệu sao?
Đan áp chế cổ độc đã gần hết, Vu Thuỷ đến đây để lấy dược liệu để chế thêm.
Vậy được rồi, con cứ tự nhiên nói xong liền quay tìm dược liệu tiếp nhưng được một lát thì lại nói phải rồi, chưởng môn để vài viên bổ khí, huynh ấy nói để ở kệ hai từ trên nhìn xuống ở tủ bên phải.
Ta nhị sư thúc nhắc nhở, để xem tử bên phải, kệ thứ hai từ trên nhìn xuống Vu Thuỷ tạ nhị sư thúc xong liền quay vào bên trong tìm, lấy từ kệ ra hai viên đan dược màu trắng nhìn rất lạ liền bỏ vào người rồi tiếp tục kiếm dược liệu.
Lấy đủ dược liệu liền quay về Giang Thất, khá mệt mỏi, ngôi xuống thì nhớ đến hai viên đan dược trắng kia, lấy ra nhìn rồi đưa vào miệng. Sau khi muốt vào thì chợt có chút lo, bụng dưới y trở nên rất đau, đau đến không thể cử động nhưng đến nửa canh giờ thì biến mất. Điều đó khiến Vu Thuỷ có chút nghi ngờ, rồi Giang Thất Tim sư tôn để hỏi.
---------------------------------------------------
Nào đố chút nha, đố mọi người viên đan dược đó là gì nào?
Mấy bữa nay mình viết cả hai truyện đều theo hướng ngọt, nhưng bây giờ thì lại không có ý tưởng viết tiếp. Bạn thân của mình nói viết ngược sẽ có ý tưởng, mọi người thấy thế nào, nếu thấy được thì comment cho mình biết nha.