Chương 8: Không ai được quấy rầy tôi làm việc!

Tập mới của chương trình "Cuộc đua sinh tử" sẽ được ghi hình ở công viên giải trí lớn nhất thủ đô vào lúc 11 giờ tối, sau khi công viên đóng cửa.

Dàn diễn viên chính thức của chương trình gồm năm người: Tôn Hàm, Đường Nhất Ninh, Du Châu, Phan Phi và Thẩm Liên Liên. Trong đó, ngoại trừ Phan Phi xuất thân là MC, còn Tôn Hàm, Đường Nhất Ninh và Thẩm Liên Liên đều là diễn viên có chút tên tuổi nhưng không mấy nổi tiếng. Du Châu ra mắt từ show tuyển chọn, bây giờ là thành viên của nhóm nhạc nam Burning Boys.

Khách mời tập này còn có diễn viên nam Lâm Tiêu, cũng là kiểu có chút tên tuổi nhưng không mấy nổi tiếng.

Thành thật mà nói, Triệu Chi Ý là người lớn nhất cũng như nổi tiếng nhất ở đây, là nhân vật tiêu biểu cho việc “nổi tiếng bằng xì-căng-đan”, trong showbiz cô thứ hai thì không ai chủ nhật.

Cho nên Triệu Chi Ý vừa xuất hiện đã nhận được một tràng vỗ tay giòn dã cùng những tiếng cảm thán, có vẻ rất nhiệt liệt hoan nghênh.

Tuy nhiên, mấy người họ cũng chẳng ưa gì Triệu Chi Ý, ngoại trừ sự chào đón lúc ban đầu ra, trong suốt những cuộc trò chuyện họ gần như lờ cô đi, chỉ toàn cười nói với Lâm Tiêu.

Lúc ghi hình cũng chẳng khá hơn, mọi người không giao lưu nhiều với cô, ngẫu nhiên hỏi một câu sức khỏe có tốt không? Chương trình của họ phải vận động nhiều và mạnh, có ổn không?

Triệu Chi Ý chớp chớp mắt nói: “Không thành vấn đề, cảm ơn đã quan tâm.”

Tôn Hàm: “…”

Phan Phi vội làm dịu không khí: “Không sao thì tốt, nhưng cô cũng đừng cố quá, có vấn đề gì cũng phải nói ra.”

Triệu Chi Ý: “Ừ, tôi biết rồi! Mọi người thật tốt!” Như một chú thỏ con, rất dễ tổn thương.

Phan Phi: “…”

Sau đó không ai quan tâm tới Triệu Chi Ý nữa, cô hoàn toàn biến thành phông nền.

Tiểu Anh sốt ruột, sau khi ghi hình xong phần mở màn ở cửa công viên, lập tức chạy tới nhắc nhở Triệu Chi Ý: “Chị phải nghĩ cách đi. Chị phải tiếp lời với mọi người, họ không nói chuyện với chị thì chị phải chủ động bắt chuyện, nếu không lên hình chẳng được hai giây đâu!”

Triệu Chi Ý gật đầu, mặc dù không hiểu lắm, nhưng cô sẽ cố gắng!

Tiểu Anh nghĩ nghĩ: “Được rồi, nhưng chị cũng đừng chiếm sóng nhiều quá, cẩn thận khi phát sóng sẽ bị chửi như chó. Chương trình để thu hút khán giả chắc chắn sẽ cắt xén những hình ảnh gây bất lợi cho chị. Chị phải cẩn thận một chút, đừng nói gì sai, tốt nhất cũng không được nhắc tới Tần đại thiếu và Vân Triết, dù sao cố qua buổi tối nay là được, hiểu chưa?”

Triệu Chi Ý nghĩ nghĩ, tuy rằng thực tế cô rất thích trốn việc và lười biếng, nhưng mà: “… Nếu cầm tiền mà không làm đến nơi đến chốn thì lần sau còn ai muốn tìm tôi làm việc nữa?”

Cô cảm thấy Tiểu Anh chẳng biết nhìn xa trông rộng gì cả.

Tiểu Anh: “???” Ánh mắt ghét bỏ này là sao???

Chủ đề của tập này là công viên giải trí kinh hoàng, nội dung chính là: Bảy đứa trẻ ban đêm lẻn vào công viên giải trí chơi đùa, nhưng bất cẩn làm bẩn búp bê Tiểu Hoa thích nhất khiến Tiểu Hoa giận dữ khóa cổng công viên giải trí lại, mà chìa khóa mở cửa bị cô giấu ở chỗ an toàn nhất, nếu không tìm thấy chìa khóa để ra ngoài sẽ phải vĩnh viễn ở lại chơi với Tiểu Hoa!

Trò chơi rất đơn giản, chỉ cần tìm thấy chìa khóa là được.

Trên đường tìm chìa khóa sẽ có một số trạm kiểm soát, chỉ cần thông qua là có thể lấy được gợi ý về nơi cất giấu chìa khóa.

Chương trình này không ăn khách rất có thể là do motif không có gì mới, và người chơi không cười?

Mấy người chính thức tiến vào công viên, bắt đầu ghi hình.

Bởi vì thời gian có hạn, công viên lại lớn, Phan Phi đề nghị chia nhỏ đội ra làm nhiệm vụ để thu thập được nhiều manh mối. Dù sao mọi người đều có chung mục tiêu: Tìm được chìa khóa, chạy thoát khỏi đây.

Phan Phi: “Lâm Tiêu đi với tôi!”

Không được! Tôn Hàm, Đường Nhất Ninh và Thẩm Liên Liên cũng muốn cùng đội với Lâm Tiêu!

Du Châu: “Anh Lâm Tiêu, chọn em đi! Em vẫn còn trẻ, vẫn còn khỏe nè!”

“…???” Đang xỉa xói ai đấy hả thằng nhóc kia.



Cuối cùng Lâm Tiêu chọn Du Châu trẻ khỏe, Tôn Hà và Đường Nhất Ninh một đội, Phan Phi và Thẩm Liên Liên một đội, sau đó mọi người mới đột nhiên nhớ ra Triệu Chi Ý.

Tôn Hàm bố thí mở miệng nói: “Cô vào đội chúng tôi đi.”

Triệu Chi Ý nghe ra Tôn Hàm không bằng lòng lắm. Là một cô gái khéo hiểu lòng người, thích che chở, không làm khó người khác, đôi mắt to của cô cong cong: “Không sao, tôi đi một mình cũng được, tôi tin chúng ta nhất định có thể thoát khỏi đây! Cố lên!”

Mọi người: “…”

Thật sự sắp bị mấy lời thảo mai của Triệu Chi Ý khiến ức chế đến nhồi máu cơ tim!

Cuối cùng Triệu Chi Ý cùng đội với Tôn Hàm, Đường Nhất Ninh. Hết cách rồi, bọn họ cũng sợ ngày hôm sau bọn “đĩ bút” sẽ viết “XXX cố ý cô lập Triệu Chi Ý”..., nên ngoài mặt cũng phải làm chút gì đó.

Lần đầu tiên Triệu Chi Ý được tới công viên giải trí, cô kinh ngạc cảm thán liên tục với những đồ chơi dễ thương trong này. Cô còn ngồi lên vòng quay ngựa gỗ, tuy không linh hoạt như lúc cô tự bay, nhưng cảm giác cũng không tệ lắm..

Lúc Tôn Hàm nhìn thấy, cô ta lạnh lùng hừ một tiếng, rồi quay đầu làm nũng với Đường Nhất Ninh đòi ngồi đu quay. Cô và Đường Nhất Ninh đang xào “cúp-pồ”, cho nên lúc ghi hình phải tương tác nhiều một chút.

Đường Nhất Ninh: “Chúng ta đi xem đi, mặc dù chưa biết cái gì đang chờ chúng ta.”

Tôn Hàm: “Không sợ, em bảo vệ anh!”

Cô xây dựng hình tượng nữ hán tử, nên không thể tỏ ra sợ hãi được.

Nhưng khi họ đến chỗ đu quay vẫn bị dọa không nhẹ, bởi vì mỗi khoang đều được dàn dựng những cảnh tượng ghê rợn khác nhau, khoang thì đầy đầu lâu, khoang thì xác sống, Sadako, cương thi ở bên trong đi tới đi lui…

Nghĩ đến còn phải lượn một vòng cùng với mấy thứ quỷ quái này để tìm ra manh mối chìa khóa, tìm không thấy thì còn phải tiếp tục sang nơi tiếp theo để tìm, người quay phim không đi cùng, chỉ có một mình mình ở bên trong, khác gì tra tấn tinh thần không? Chương trình quá biếи ŧɦái!

Tôn Hàm rụt rụt cổ, trong lòng có hơi hối hận, nhưng vai nữ hán tử vẫn bắt cô phải nói: “Cái này có cái gì mà sợ, đi, chúng ta đi xem một chút!”

Đường Nhất Ninh vội theo ước định trước đó giữ chặt Tôn Hàm, sợ sệt nói: “Không không không không không…… Chúng ta đổi nhiệm vụ khác đi!”

“Không sao hết mà, em sẽ bảo vệ anh.”

“Không không không, chúng ta đi chỗ khác đi! Anh xin em đấy!!”

Đường Nhất Ninh sợ hãi lôi kéo Tôn Hàm chạy ra sau trốn đi.

Tôn Hàm thở hổn hển dừng lại nói: “Nhiệm vụ đu quay không thể không làm được, manh mối còn ở đấy, anh ở đây chờ em, em đi làm…”

Đường Nhất Ninh vội ôm lấy cánh tay cô: “Không được, em không được đi!”

Đường Nhất Ninh nhát gan, dù lúc hoàn thành nhiệm vụ cũng không dám rời khỏi người khác nửa bước, kể cả có biết những thứ kinh khủng kia đều là người giả trang hắn cũng sợ.

Tôn Hàm dùng ánh mắt cầu cứu nhìn Triệu Chi Ý, nói: “Tiểu Triệu, hay cô đi thử đi? Manh mối đu quay bắt buộc phải có, nếu không tìm thấy chìa khóa chúng ta sẽ không ra khỏi đây được, đương nhiên nếu cô không muốn đi thì lát nữa tôi sẽ tự đi, không sao hết.”

Triệu Chi Ý cũng thở hồng hộc: “Tôi đã muốn bảo là nếu hai người sợ thì để tôi đi tìm chìa khóa cho nhưng hai người chạy nhanh quá, tôi chưa kịp nói.”

Tôn Hàm: “… Gì?!”

Đường Nhất Ninh: “Cô không sợ sao?”

Triệu Chi Ý quay đầu lại nhìn đu quay, ma quỷ toàn con người giả trang thành, không có năng lực đặc biệt gì. Là một lão tiền bối thích cậy mạnh hϊếp yếu, cô mà phải sợ chúng ư?

Lại nói đây là cơ hội cho cô thể hiện!

“Không sợ! Hai người chờ đấy, tôi đi một lát rồi về!”

Sau đó hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi tới, tư thế kia đúng là có khí thế hiên ngang lẫm liệt của kẻ mạnh!



Mắt Tôn Hàm liếc liếc, mừng rỡ xem kịch vui, bọn họ không ngăn cản cô ta để xem tiện nhân này diễn tiếp kiểu gì!

Không chỉ mỗi Tôn Hàm, ngay cả ekip chương trình cũng đang háo hức, ống kính chĩa thẳng vào Triệu Chi Ý.

Triệu Chi Ý bước vào một buồng lái có rất nhiều đầu lâu mà không gặp bất kỳ sự cản trở nào. Ngay khi cô bước vào, cửa buồng lái đóng sầm lại, bánh xe đu quay lắc lư và quay tròn ...

Triệu Chi Ý giật mình, chưa kịp hiểu sao thứ đồ chơi này lại chuyển động. Cô kinh ngạc, cảm thấy mới mẻ ngồi xuống, bộ xương khô chiếm chỗ bị cô cầm lấy ôm vào lòng: “Oa! Cái này chơi vui hơn ngựa gỗ!”

Ekip chương trình: “???”

Tôn Hàm đang chờ xem kịch vui: “!!!”

Đường Nhất Ninh sốc luôn, cảm thán từ tận đáy lòng: “… Không ngờ Tiểu Triệu gan dạ vậy luôn!”

Tôn Hàm tức ói máu.

Bên kia Triệu Chi Ý kinh ngạc cảm thán xong, ôm bộ xương khô nhìn ngắm phong cảnh một lát, lúc này mới bắt đầu tìm tới tìm lui manh mối trên bộ xương khô, tiếc là không tìm được gì nên bực bội!

Nhưng không sao hết, sau khi ra khỏi khoang đầu lâu, cô vội vàng đi vào khoang của Sadako. Sadako này quá giả trân, không có một chút quỷ khí nào mà cũng đòi giả quỷ, còn giơ tay ra với mình???

Triệu Chi Ý ngây người một lúc, bắt tay theo lễ nghi của con người: “Chào bạn, bạn khỏe không?”

Sadako:???

Ekip chương trình:… Phụt!

Đạo diễn phun cả nước miếng.

Sau khi đi vào, Triệu Chi Ý lập tức tìm chỗ ngồi xuống, hiền lành thân thiện hỏi Sadako: “Trên người của mi có manh mối không?”

Sadako gật gật đầu, đạo diễn gào lên trong tai nghe: “Gật đầu làm gì! Tỉnh táo lại cho tôi!!”

Sadako: Hic, tôi cũng đâu muốn làm vậy, hình tôi bị cái gì đó điều khiển!

Triệu Chi Ý duỗi tay: “Vậy mi đưa cho ta đi! Cảm ơn.”

Sadako lắc đầu, bắt đầu phát ra những tiếng kêu ghê rợn.

Triệu Chi Ý: “Hả, ở đâu cơ? Ta tìm thử.”

…… Lại bực bội!!

Cuối cùng Triệu Chi Ý tìm được một mảnh giấy ghi một chữ “nhất” ở trong tóc của Sadako, cô vui vẻ xuống đu quay chạy trước mặt Tôn Hàm và Đường Nhất Ninh: “Cho này!” Để sau này cũng nhận được công việc tốt như này, cô sẽ dốc toàn lực cố gắng! Để con người biết thế nào gọi là kính nghiệp.

Tôn Hàm tức chết, vai nữ hán tử của cô bị Triệu Chi Ý làm cho thảm hại rồi!

Triệu Chi Ý: “Còn vài khoang tôi chưa tìm, tôi sẽ quay lại tìm tiếp.”

Mẹ kiếp!

Sau đó, đám Phan Phi, Thẩm Liên Liên, Lâm Tiêu đi ngang qua chỗ đu quay, thấy Triệu Chi Ý cùng xác sống, cương thi thân thiết ngồi bên nhau ngắm phong cảnh???

Nhưng sao lại có sợi dây ruy băng hồng hồng bay bay bên ngoài khoang lái vậy? Bóng bay à?

Triệu Chi Ý cũng bị bất ngờ khi nhìn thấy ma ông cụ ôm chân giò bay bay bên ngoài, còn cười tinh quái với cô, như đang nói: Hở? Sao lại là cô?

Triệu Chi Ý:… Không thấy gì hết, không thấy gì hết. Không ai được quấy rầy tôi làm việc!