Chương 38: Nếu có quỷ thần thì xin hãy phù hộ cho tôi

Khi Triệu Chi Ý ăn uống no say xong trở về phòng, nhìn cảnh tượng trước mặt mà sốc: Sao trong phòng cô lại có hai con người đang nằm, trên sàn còn có một đống chuột bọ?

Cô trừng mắt về phía gầm giường, quả nhiên thấy hai cái đầu ló ra, ánh mắt trông mong nhìn mình.

Triệu Chi Ý vẫn rất lo lắng vì hai con người đột nhiên xảy ra chuyện trong phòng mình, trong xã hội pháp trị vi phạm pháp luật sẽ phải ngồi tù! Cô cũng thông minh gọi xe cứu thương trước, sau đó báo công an rồi gọi nhân viên chăm sóc khách hàng của khách sạn lên.

Cô vừa gọi điện thoại, vừa ngồi xổm xuống xem xét, phát hiện trên người hai con người này không có vết thương ngoài da, nhìn có vẻ như là ngất xỉu vì sợ hãi?

Cô vỗ vỗ:

- “Này, này! Tỉnh lại đi, mau tỉnh lại đi ——”

Khương Dĩnh từ từ tỉnh lại, ánh đèn chói lọi khiến cô hết sức an tâm, ngay cả khi thấy Triệu Chi Ý - người mà mình hận đến mức chỉ muốn cô ta chết đi, cũng cảm thấy vô cùng thân thiết, như gặp được cứu tinh, nắm lấy Triệu Chi Ý:

- “…… A a a!!! Ma! Ma! Trong phòng này có ma!”

Triệu Chi Ý bày ra biểu cảm “Tôi không hiểu cô đang nói gì cả”:

- “Có ma? Ma ở đâu cơ?”

- “Có mà, ở dưới gầm giường của cô đấy……”

Khương Dĩnh sợ hãi nhìn xung quanh, vốn còn tưởng rằng mình đã được cứu, ai ngờ cô vẫn còn đang ở trong phòng Triệu Chi Ý. Lý Lệ Lệ vẫn đang hôn mê bên cạnh, xung quanh người toàn chuột bọ bò lổm ngổm. Có con chuột kêu chít chít bên tai, cô sợ tới mức không dám cử động, run rẩy suýt ngất……

Mà Triệu Chi Ý ngồi xổm giữa đám chuột bọ gớm ghiếc, chớp mắt nhìn mình, trông rất rợn người.

Khương Dĩnh cố gắng bỏ qua phát hiện rợn người này, cố gắng ép mình bình tĩnh lại, muốn thoát khỏi cái nơi quỷ quái này, nhưng cơ thể cô cứng đờ không động đậy được, lại nhìn về phía gầm giường, ai ngờ vừa liếc sang là thấy con rối gỗ đội tóc giả đang nằm đó, nghiêng đầu, dùng đôi mắt trống rỗng nhìn mình mỉm cười.

- “A!!!! Ma, có ma!”

Cô òa khóc, lăn lộn trên sàn như phát điên:

- “Chỗ kia kìa! Có con ma nằm ở đó!!”

Triệu Chi Ý quay đầu lại nhìn thoáng qua, nghi hoặc nói:

- “Ở đâu cơ? Tôi không nhìn thấy.”

- “Ở kia kìa! Cô không nhìn thấy sao?!”



- “Không nhìn thấy, tôi không nhìn thấy gì cả!”

- “…………???”

Khương Dĩnh ngẩn ngơ, rõ ràng con ma vẫn còn đang ở đó, sao lại không thấy được? Cô nhìn Triệu Chi Ý với vẻ mờ mịt, khó hiểu, nhìn một lúc, lại đột nhiên ôm đầu hét lên, rồi hôn mê bất tỉnh.

Triệu Chi Ý:……

Bé rối gỗ nằm trong gầm giường im lặng cúi đầu xuống:……

Triệu ác bá không có lòng trắc ẩn, nhìn hai con người nằm trên sàn cô thật sự không muốn quan tâm. Cô không ngốc, hai kẻ này vô cớ xuất hiện trong phòng cô, còn mang theo cả đám chuột bọ, muốn nói là vô tình, đến ma cũng không thèm tin.

Nhưng nếu mặc kệ, người khác sẽ phát hiện ra cô tàn nhẫn, độc ác. Cô không thể để bộ mặt thật của mình bị phát hiện được.

Cô nhìn xuống gầm giường, hai cái đứa ngu xuẩn này:

- “Còn ngây ra đó làm gì, người ta sắp tới rồi, mau chạy ra ngoài trốn đi. Nhưng hôm nay làm rất tốt, cho hai mi cái đùi gà.”

Bé rối gỗ và tiểu lão đầu vô cùng vui sướиɠ, lộc cộc bò ra ngoài, trèo qua cửa sổ bỏ chạy.

……

Khi Tiểu Anh nghe tin chạy tới nơi, thì thấy cảnh chị Triệu của mình đứng giữa gian phòng toàn rắn, thằn lằn, chuột, nhện bò lổm ngổm. Chị ấy giẫm lên đám chuột bọ, bế hai cô gái đang bất tỉnh nhân sự lên giường.

Trông chị ấy gầy yếu, sắc mặt trắng bệch, run rẩy bế người ra khỏi đám chuột bọ kinh khủng. Tiểu Anh rốt cuộc cũng có lương tâm —— Chậc, mai không khắt khe cấm cản chị Triệu ăn thịt nữa, nhìn chị ấy tay chân còi rin, bế người ta còn không nổi.

Vân Triết tình cờ đi cùng thang máy với cô, lúc nghe tin cũng đến giúp đỡ, đúng lúc nhìn thấy cảnh Triệu Chi Ý bế người, không khỏi có chút kinh ngạc.

Tiểu Vương cũng rất ngạc nhiên, không phải Triệu Chi Ý là mỹ nhân rắn rết à? Bây giờ trông cô ấy như thiên thần vậy!

Vân Triết đẩy Tiểu Vương một cái:

- “Đi giúp đi.”

Tiểu Vương: “……” Tôi là đàn ông, nhưng tôi cũng sợ đám chuột bọ gớm ghiếc kia lắm.

Tiểu Vương vội vàng chạy tới bế người trên tay Triệu Chi Ý, định đặt lên giường. Vân Triết cũng không khoanh tay đứng nhìn, đi tới để tay hờ hờ đỡ Triệu Chi Ý, hai mắt Tiểu Vương trợn to! Tốt bụng vậy sao?

Triệu Chi Ý không cảm thấy có gì không đúng, còn tốt bụng kéo chăn ra, sau đó nhìn thấy bên trong có mấy con nhện nhỏ. Tiểu Vương sợ tới mức tay bủn rủn, suýt nữa buông tay!



Chuyện đến nước này, người có mắt nhìn là hiểu chuyện gì đã xảy ra. Nhìn hai kẻ ăn mặc kín mít và ba lô nằm trên sàn, Tiểu Anh nghiến răng nghiến lợi:

- “Hai con súc vật! Chị Chi Chi, chị qua đây với em!”

Triệu Chi Ý:

- “??” Con nhỏ này muốn làm phản à!

Vân Triết cũng nhíu mày.

Ngay sau đó, nhân viên khách sạn chạy tới, hiện trường được giao cho bọn họ xử lý.

Tiểu Anh tức điên, vẫn đang trao đổi với quản lý. Để xảy ra sự việc lần này là do lỗi của bên khách sạn nên thái độ rất biết điều, liên tục xin lỗi.

Bên kia, Hạ Tiếu Tiếu đang đắp mặt nạ, khi nghe thấy tiếng hò hét ầm ĩ bên ngoài thì cũng đi ra xem. Cô không chờ nổi muốn nhìn thấy cảnh xui xẻo của Triệu Chi Ý, ai ngờ vừa mới đi tới cửa, hai cô gái lúc trước chạm mặt đang lần lượt được khiêng ra. Còn Triệu Chi Ý thì vẫn nguyên vẹn đứng đó, khi nhìn thấy Hạ Tiếu Tiếu còn kéo cô ấy thân thiết nói:

- “Tiếu Tiếu tối ngủ phải cẩn thận. Phòng tôi bị người ta thả một đống rắn, nhện, thằn lằn, chuột bọ, cũng không biết đã đuổi đi hết chưa. Tôi sợ không may chúng nó lại chạy sang phòng cô!”

“……???”

Hạ Tiếu Tiếu lập tức nổi da gà, trong đầu đã tưởng tượng ra:

- “Cảm ơn cô đã quan tâm, sẽ không như thế đâu!”

Triệu Chi Ý:

- “Cũng khó nói, loài rắn trơn, dài, mảnh, rất giỏi ẩn nấp, cô vẫn nên cẩn thận thì hơn.”

“……!!!” Mẹ kiếp, cô tới hóng chuyện, cuối cùng lại khiến mình phát ốm, e là tối nay ngủ không yên rồi.

Triệu Chi Ý nhanh chóng chuyển vào phòng mới, vất vả cả đêm, cô cũng mệt, rất nhanh đã vào giấc, cũng quên luôn bé rối gỗ và tiểu lão đầu đang lưu lạc bên ngoài.

Hai đứa đang núp ở gốc cây thứ 5 bên cạnh khách sạn, đưa mắt trông mong nhìn các anh shipper đi ngang, tiểu lão đầu chờ không nổi, ngửi thấy mùi là muốn đuổi theo, nhưng bị bé rối gỗ kéo lại, làm lão tham ăn gào khóc giãy đành đạch trên đất.

Tiểu Trương cảm thấy mình có chút buồn cười, mới vừa bị khách hàng gây khó dễ nên bây giờ tâm trạng anh đặc biệt không tốt, lúc đi ngang qua cái cây kia, anh ma xui quỷ khiến mà dừng lại, còn cầm quả táo thả xuống dưới tàng cây. Quả táo này là hồi chiều lúc ra cửa, con gái anh đưa cho, kêu anh làm việc đói thì lấy ra ăn.

- “Nếu thực sự có quỷ thần thì xin hãy phù hộ cho tôi công việc thuận lợi một chút.”

Tiểu lão đầu và bé rối gỗ: Oa!