Chương 2

Sau khi vệ sinh cá nhân xong, cô rời khỏi nhà vệ sinh, ngồi trên chiếc giường êm ái. Đang thẩn thờ suy nghỉ thì tiếng chuông điện thoại vang lên khiển cô giật mình. Cô đưa tay vớ lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường. Nhìn vào màn hình điện thoại hiện lên hai chữ "Mẹ yêu" to đùng. Ồ! Chẳng lẻ đây là người mẹ ôn nhu trong truyền thuyết của nguyên chủ à! Cô thầm nghĩ rồi nhấc máy lên nghe -A lo, Hân hân đáng yêu của mẹ_ Bên đầu dây bên kia là một giọng nói dịu dàng ẩn chứa sự mong nhớ vang lên

Nghe được giọng nói chứa chan tình yêu của mẹ, trong lòng cô dâng lên cảm giác ấm áp. Nói thật, mặc dù cô sống trong một gia đình tỷ phú nhưng thiếu thốn tình yêu thương của bố mẹ. Năm cô lên 7 tuổi thì họ ra đi trong một tai nạn giao thông, khi còn một chút hơi thở cuối cùng họ giao tài sản lại cho ba ông anh của cô rồi họ mãn nguyện ra đi. Trong khi các bạn khác đều có cha mẹ đưa rước, chăm sóc còn cô mặc dù luôn có các anh trai bỏ lại công việc để dành thời gian rước cô nhưng cô vẫn cảm thấy tủi thân. Nhiều lúc cô rất muốn khóc cô đơn và tủi thân nhưng cô vẫn luôn kiềm chế lại và tự nhủ với bản thân rằng mình phải kiên cường, mạnh mẽ lên để trở thành cánh tay trái đắc lực cho các anh trai. Cô chìm đắm trong suy nghĩ về hồi ức của mình mà quên rằng mình đang nghe điện thoại.

Ở đầu dây bên kia, bà Trinh thấy con gái không trả lời mình nên vô cùng lo lắng, sốt ruột, bà gấp gấp nói:

- Hân Hân, Hân Hân! Có chuyện gì vậy con?

Nghe thấy giọng nói đầy lo lắng của mẹ, cô vội vàng trả lời:

- Dạ... dạ, con không có việc gì đâu ạ

Nghe thấy con gái nói không sao, bà Trinh thở phào nhẹ nhõm rồi nói tiếp:

- Mẹ gọi điện cho con là có chuyện quan trọng cần thông báo?

- Dạ, có chuyện gì quan trọng vậy mẹ ạ?_ Cô hỏi lại

- Ngày kia là sinh nhật của chị con, ba mẹ mong con năm nay có thể về dự. Mấy năm trước con đã không về rồi năm nay con về dự sinh nhật của chị con nhé, chị con rất nhớ con đó_ Bà Trinh nhẹ nhàng khuyên nhủ cô

Cô tất nhiên là phải trở về nước để bảo vệ chị gái và cả tập đoàn của ba nữa chứ! Cô thầm nghĩ rồi nhí nhảnh trả lời:

- Dạ, mẹ yên tâm. Con sẻ về, vì con định về nước sống chung với ba mẹ luôn đó.

Bà Trinh nghe con gái nói muốn trở về nước thì vô cùng vui mừng, tưởng mình nghe nhầm nên bà vội hỏi lại:

- Con... Con nói thật chứ? Nhưng con đã từng nói rằng học xong Đại học rồi mới về mà

- Con đổi ý rồi! Con thích về nước học hơn mẹ ạ

- Được rồi, lát nữa mẹ sẻ nói chuyện này với ba con. Thôi, không có chuyện gì nữa thì mẹ tắt máy đây_ Bà nói xong rồi tắt máy

Sau khi nghe điện thoại xong, cô bước ra ngoài ban công hóng gió. Cuối cùng cô cũng có thể sống như người bình thường rồi. Cô đang tính toán làm thế nào để chị mình không đυ.ng mặt hai nam chính. Tại vì theo đúng với nguyên tác, nữ phụ Nguyễn Bảo Ngọc sẽ đυ.ng mặt họ tại bữa tiệc sinh nhật. Nữ chủ thì không lo lắng đυ.ng mặt hay không vì nữ chủ Liễu Nhu Nhu là con gái của chủ tịch tập đoàn Liễu thị, cũng có nghĩa là chị họ của cô nên tất nhiên chị cô đã gặp nữ chủ nhiều lần rồi. Nhưng chỉ vì chị cô thỉnh thoảng nhìn một nam chủ mà cô ta không nể tình chị em mà sai người cưỡиɠ ɧϊếp chị cô. Từ sau vụ việc đó, chị cô trở nên điên dại, tập đoàn Nguyễn thị cũng dần sụp đổ và bị phá sản không lâu sau đó. Nghĩ đến đây, cô nhếch miệng lạnh lùng nói:

- Liễu Nhu Nhu, nếu cô dám động vào người thân của tôi, tôi sẽ trả lại cô gấp ngàn lần những việc mà cô đã gây ra, khiến cô sống không bằng chết.