Thiên Việt đại lục, di chỉ Thiên Ma Giáo.
Nhìn thấy Hợp Âm Tử Cực đã bị Phật Đạo Kim Luân đánh bể một góc trong mắt lão tăng trụ trì loé lên một tia vui mừng.
Mà theo đó thân thể kì dị của Tà Cực trở nên hơi trong suốt.
Tuy không có mắt nhưng nó quỷ dị đứng im nhìn chằm chằm lão trụ trì khiến trong lòng người sau không khỏi dâng lên từng đợt hàn ý, thầm kêu một tiếng không ổn.
Lão vội vàng thu hồi Kim Luân, ngay lập tức dậm chân lùi ra phía sau nhưng vẫn bị chậm một bước.
Phụt!
Lão trụ trì phun ra một ngụm máu tươi, sắc mặt hơi trở nên hơi trắng xám, Kim Luân cùng Kim Quang cũng ảm đạm đi không ít nhưng lão cũng không thèm để ý mà nhìn chằm chằm khoảng không trước mặt.
Quả nhiên, ngay lập vị trí lão vừa đứng đã hóa thành một mảnh hư vô đen kịt, rìa miệng hố còn lưu lại những vết tạp nham lồi lõm tựa như vừa bị một sinh linh khủng bố nào đó cắn một ngụm.
Mà Tà Cực không biết đã đứng ở trong đó từ lúc nào hoàn toàn hoà vào tăm tối, tuy không nhìn rõ ràng nhưng trụ trì vẫn cảm nhận được rõ ràng có một đôi mắt lạnh lùng vẫn luôn âm trầm nhìn về phía lão.
Lão trụ trì vô cùng kinh hãi, cho dù bị hạn chế nhưng lấy tu vi của lão cũng không đến nỗi bị thất thế đến mức này a, tên Tà vật này không phải vừa mới thức tỉnh sao? Tại sao lại có sức mạnh lớn đến như vậy?
"A Di Đà Phật..." Trụ trì khẽ lau máu đọng trên khóe miệng rồi phong độ chắp tay niệm một câu Phật hiệu.
"Lão hòa thượng, ngươi thấy bổn tọa cần phải dựa vào cái tử vật kia mới có thể tồn tại? Khặc khặc, ngươi cũng quá xem thường bổn tọa rồi..." Tà Cực cất giọng khàn khàn châm biếm.
"Tuy chỉ là một đạo tàn niệm nhỏ bé mới thức tỉnh nhưng dù sao... bổn toạ cũng là Vĩnh Hằng!" Tiếng nói khàn khàn phiêu miểu như gần như xa không rõ phương hướng.
Mà câu "Vĩnh Hằng" kia lại tựa như kề vào tai trụ trì gằn từng tiếng một.
Sắc mặt lão trở nên hốt hoảng hai mắt vô thần, miệng lẩm bẩm như bị điên:
"Vĩnh Hằng...Vĩnh Hằng..."
Mà ngay lúc này...
Xì!
Một làn khói đen tức tốc xẹt ngang qua thân thể trụ trì tạo thành một vết thương sâu rộng và đem đi một mảnh lớn tiên huyết.
Tà Cực nhân cơ hội xuất thủ!
Trong hắc ám Tà Cực thấy một kích toàn lực nhắm vào sơ hở vẫn không thể lấy mạng lão tăng nhân khiến hắn không hài lòng nhíu mày.
Mà lão trụ trì bị thương nặng, đau nhức cũng khiến lão tỉnh táo lại một bên vận công cầm máu, một bên đưa tay xoa xoa mồ hôi lạnh.
Nghĩ lại mà kinh nếu vừa rồi không phải Kim Luân vào thời khắc nguy cấp tự động hộ thân chặn đi phần lớn uy lực của đạo công kích kia thì có khi mạng lão cũng ô hô rồi.
Nâng trên tay Kim Luân đã vỡ nát trụ trì cũng hơi đau lòng, dù sao Phật Đạo Kim Luân tuy là thần thông nhưng cũng là pháp bảo.
Muốn ngưng tụ nó bắt buộc phải có đại lượng công đức chi lực nên muốn một lần nữa ngưng tụ cũng không biết phải cần bao lâu a!
Hai bên cách không nhìn nhau nhưng chỉ có Tà Cực rõ ràng tình huống còn trụ trì ngay cả thân ảnh đối phương cũng không nhìn thấy nhưng lão biết đối phương nhất định đang ở trong vùng không gian đen kịt kia đã đem khí tức mình khóa chặt.
Dù bị thương nhưng lão cũng không sợ hãi mà chắp tay trước ngực niệm một câu Phật hiệu sau đó mở miệng:
"Tà Cực, chuyện của các vị lão tổ ta không có quyền bàn luận, ngươi có phải tàn niệm của... Vĩnh Hằng hay không ta cũng không rõ, giới này tuy chỉ là một Tiểu Thế Giới nhỏ bé cằn cỗi phụ thuộc vào Chư Thiên Vạn Vực nhưng nó lại chứa xương cốt của những người đi trước, dù bất kể thế nào, dùng bất cứ giá nào ta cũng không để ngươi đánh thức anh linh của bọn họ!"
Lão trụ trì hùng hồn kiên định nói khiến người ta nhiệt huyết sôi trào tựa như sẽ vì vậy mà đem bất kì kẻ thù nào đều ngăn lại, thề phải đem chúng tru diệt!
Bản thân trụ trì cũng biết Tà Cực đã bày ra thực lực như vậy, cũng hiểu biết sâu rộng về những tồn tại kia thậm chí còn vượt qua kiến thức của lão quá nhiều nên nếu muốn dựa vào sức của một mình bản thân mà muốn ngăn chặn hắn quả thực si tâm vọng tưởng.
Nhưng hiện giờ đã không còn cách nào, cho dù phải hi sinh cái mạng này lão cũng phải đem vùng thế giới này bảo vệ chu toàn.
Nếu để Tà Cực đồng hóa sinh linh rồi hấp thụ Thế Giới chi lực thì nơi này sẽ bị hoang phế, vùng không gian kia bắt buộc phải xuất thế trước thời hạn, như vậy sẽ đánh thức các anh linh trong đó, Chư Thiên Vạn Vực sẽ nhanh chóng rơi vào hỗn loạn.
Trước đó tuy đã tiên đoán được đại nạn sắp giáng lâm nhưng cũng không rõ thời gian cụ thể, có thể mười năm, trăm năm, ngàn năm hay vạn năm.
Số thời gian đó đối với phàm nhân có thể đã qua một thậm chí mấy đời người nhưng đối với những tồn tại như lão cũng chẳng qua chỉ là một lần bế quan mà thôi.
Lão cũng không rõ nguyên nhân cụ thể nhưng có lẽ sẽ liên quan đến sự việc hiện tại.
Đại thế Thiên Địa không thể ngăn cản nhưng ít ra có thể đem tổn thất hạ xuống mức thấp nhất.
Mà sứ mệnh của lão cũng chỉ có một: bảo vệ, canh chừng vùng không gian đó không để xảy ra sai sót!
Không đúng!
Hình như nghĩ tới điều gì sắc mặt lão trụ trì hơi biến hoá.
Cẩn thận suy nghĩ lại một phen lão mới nhớ ra nguyên thân của Tử Cực vốn chỉ là một pháp bảo.
Nhưng liệu pháp bảo bình thường có thể kiên cố thế sao? Có thể chứa đựng và bảo vệ tà niệm mạnh tới vậy sao?
Không lẽ nó vốn tới từ vùng không gian đó?
Chỉ có như thế mới có thể giải thích.
Nếu là như vậy thì có khả năng kết giới phong ấn đã bị rạn nứt, đồ vật này nhân cơ hội thoát ra rồi từ từ khôi phục đến cấp độ hiện tại.
Nghĩ đến đây sắc mặt lão cực độ ngưng trọng, nếu là thật thì mọi chuyện đều vượt tầm kiểm soát, mức độ nguy hiểm đã ở hạn mức cao nhất!
Chuyện này phải nhanh chóng chuyển cáo lên Kim Luân Giáo!
Nói ra thì dài nhưng những suy tư của lão trụ trì đều diễn ra vô cùng nhanh chóng, tất cả chỉ trong điện quang hoả thạch.
Trong vùng hư không đen kịt trước mặt vẫn vô cùng tĩnh lặng không có âm thanh gì phát ra, Tà Cực cũng không có động tĩnh gì.
Một mảnh tĩnh mịch!
Một hơi thở sau, tiếng nói khàn khàn kia mới chậm rãi vang lên:
"Khặc khặc... Những anh linh kia có liên quan gì tới ta? Những sinh linh có liên quan gì tới ta? Phá hủy thế giới thì có sao? Trầm luân thì có sao? Thời gian đã quá lâu ngay cả mình là ai ta đều không nhớ, nhưng ta biết những gì mình làm đều đúng, mà các ngươi...đều đáng chết!"
Mới đầu còn coi như bình tĩnh nhưng dần dần giọng nói của hắn mang chút điên cuồng xen lẫn bi thương như đã nhớ lại bi kịch đau thương nào đó, mà cuối cùng lại hoá thành vô tận sát ý.
Đó là sát ý đối với sinh linh, thế giới và cả Chư Thiên Vạn Vực!
Một tâm thái quyết tuyệt sẽ đồ sạch toàn bộ Chư Thiên đem đi Huyết Tế!
Lão trụ trì cũng không nghi ngờ những gì hắn nói bởi vì hắn không hề nói ngoa!
Chư Thiên Vạn Vực đã và đang phải chịu sự dày vò của bọn hắn, đã từ rất lâu trước đó liền bị bọn chúng xâm lấn gϊếŧ chóc không ngừng khiến tu luyện giới lâm vào khổ chiến liên miên bất tuyệt chưa thể dừng lại.