Sau khi mở vài câu khen ngợi công lao của Mộc Linh Tộc, Thiên Mục Thiềm bắt đầu mở miệng kích động, vẽ ra một miếng bánh trái thơm ngon cho các đệ tử Yêu Tộc, không, nói đúng hơn là một đám làm công thuộc hạ!
"Các ngươi đều là Tinh Anh trong tộc đồng thời cũng là tinh anh của Thiên Yêu Sơn.
Lần này ta tập hợp các ngươi tới là có công việc bàn giao..."
Vừa nói hắn vừa đưa mắt nhìn một lượt, thấy chúng yêu đều nghiêm túc lắng nghe thì vô cùng hài lòng, đưa tay ra hiệu rồi chầm chậm nói tiếp:
"Các ngươi cũng biết đây chính là Hư không thông đạo, đầu nối bên kia là một vùng Tiểu Thế giới, phân lượng của nó chắc ai cũng biết rồi!
Đối với các ngươi đây là một lần lịch luyện vô cùng phù hợp, ngoài ra chỉ cần tìm được tài nguyên trong đó, bất kì ai cũng có thể giữ lại hai thành."
"Đa tạ Yêu Vương đại nhân!"
Chúng yêu nghe vậy lại lâm vào sôi trào, hai thành a, nói nhiều không nhiều nói ít không ít, dù sao thân phận Yêu Vương sừng sững ở đó, dù người ta có đoạt tất cả cũng không ai dám nói gì.
Ngại mạng mình dài sao?
Trong các tộc đàn ai nấy đều cảm thấy hợp lý vui vẻ, trái lại Mộc Linh Tộc sắc mặt lại có chút khó coi.
Hư Không Thông Đạo là chúng ta phát hiện, ngươi ngoài một câu khen ngợi thì không có gì rồi?
Thêm một chút lợi tức cũng không có sao?
Hoàng Trùng Tộc đám người từ đầu tới cuối để ý tới Mộc Linh Tộc, thấy đối phương khó chịu ra mặt đều thầm vui vẻ, từ tộc trưởng tới trưởng lão đệ tử đều lộ ra biểu tình cười trên nỗi đau của người khác.
Thậm chí Hoàng Trùng tộc trưởng còn nhân cơ hội đâm thọc một phen, hắn âm dương quái khí nói:
"Bẩm Yêu Vương đại nhân, hình như Mộc Khả Tộc trưởng không đồng ý với phân phối của ngài lắm a!"
Xoạt xoạt!
— QUẢNG CÁO —
Hàng vạn ánh mắt soi mói đều đổ dồn về phía Mộc Linh Tộc nhân.
Người sau bị nhìn đến nỗi đều cảm thấy không thoải mái, sắc mặt càng phát ra khó coi hơn.
"Ừm?"
Thiên Mục Thiềm đưa mắt nhìn sang, trong mắt xẹt qua một tia sáng lạnh lẽo, giọng điệu bình thản nhưng lại tạo cho người ta cảm giác vô cùng áp lực:
"Mộc Linh Tộc trưởng có gì bất mãn cứ nói, bổn toạ không phải người không nói lý!"
Lão tộc trưởng thầm mắng đem mười tám đời tổ tông Hoàng Trùng Tộc lôi lên thoá mạ.
Hai tộc cũng không thiếu ma sát, không phải chỉ gϊếŧ hai người của các ngươi sao?
Đám đầu trọc, ta nhớ kĩ chuyện này, các ngươi chờ đó cho ta!
Nghĩ thì nghĩ nhưng lão cũng không dám chậm trễ, vội vã cung kính đáp lời:
"Hồi bẩm Yêu Vương đại nhân, chúng ta vô cùng đồng ý với phân phó của ngài! Trái lại trong lúc Yêu Vương đại nhân đang phân phó Hoàng Lực Tộc trưởng lại có thời gian để ý các tộc đàn khác, sau đó lại lên tiếng xỉa xói, rốt cuộc ngươi có ý tứ gì? Có phải hay không là gian tế ngầm trà trộn vào của các Sơn Phong khác muốn ly gián thế lực Thiên Yêu Sơn? Hoàng Trùng Tộc trưởng, ngươi lấy gì giải thích?"
Ban đầu thấy bộ dáng Mộc Khả trưởng khom lưng sợ hãi Hoàng Lực trong lòng cũng xả ra một ngụm ác khí, tuy không làm gì được ngươi nhưng có thể thấy ngươi xấu mặt cũng vui rồi!
Nhưng rất nhanh hắn vui cười không nổi, thậm chí còn muốn khóc!
"Mộc Khả, ngươi ăn nói cho cẩn thận, ta khi nào bày kế ly gián rồi?"
Hắn vô cùng giận dữ!
Mộc Khả cái lão âm tất này, đúng là gừng càng già càng cay, ta không so nổi với ngươi a!
Không phải ta chỉ chỉ trích ngươi đôi câu sao? Ngươi lại đem cái mác gian tế chụp lên đầu ta, ta khổ a! — QUẢNG CÁO —
Nhưng thời gian cho hắn buồn bực cũng không có, bởi vì bây giờ bọn hắn thuộc hàng vạn chúng chú mục a!
Mà Hoàng Lực còn nhận ra vài đạo địch ý cùng khoái trí khoá chặt chính mình, tuy không rõ ràng nhưng một chút cảm giác quen thuộc, đó chắc chắn là mấy đám kẻ thù của tộc hắn.
"Yêu Vương đại nhân, ta cũng nghĩ Hoàng Trùng Tộc trưởng có gì đó bất thường, thuộc hạ "thi thoảng" cũng "bắt gặp" hắn có hành động đáng nghi nhưng không có chứng cứ xác thực nên không dám bẩm báo, nay Mộc Tộc trưởng vì nghĩa đứng ra, ta không thể giấu diếm a!"
Người nói là một vị đại hán vạm vỡ, để ngực trần với chùm lông ngực rậm rạp, mọc lên một cái đầu ngựa đen lại mọc lên một chiếc sừng nhọn xoắn ốc.
Chính hắn từ trong đám người đứng ra "chính nghĩa ngôn từ" vạch trần cái ác.
Hoàng Lực nghe vậy tái mặt đi, hắn liếc mắt nhìn sang, thì ra là đám Thiên Giác Hắc Mã tộc.
Mấy con ngựa đen này, không phải chỉ "mượn" của các ngươi mấy mảnh cỏ non sao? Các ngươi lại gắn cho ta cái mác "hành động đáng nghi"?
Hoàng Lực trong lòng sợ hãi, một người thì thôi đi giờ lại thêm một người nữa, đợi thêm một lát cũng không biết thành dạng gì, hắn biết cái đám súc sinh kia có khi thèm muốn nội tình của Hoàng Trùng Tộc, dù không có chuyện gì cũng sẽ nhân cơ hội thêm dầu vào lửa gán tội muốn chia một chén canh.
Nghĩ vậy hắn vô cùng sợ hãi đồng thời cũng hối hận vô cùng, tại sao mình không có chuyện gì lại đi trêu chọc cái lão súc sinh kia chứ?
Giận thì giận, hận thì hận nhưng hắn biết nếu không giải thích được, dưới áp lực tộc đàn chắc chắn chịu tai hoạ ngập đầu!
Hoàng Lực vội vã quỳ thụp xuống, lên giọng khẩn cầu:
"Yêu Vương đại nhân, mong ngài minh xét, chúng ta từ trước tới nay luôn cúc cung tận tụy với ngài, không dám một chút tư tâm, ngài phán xử công bằng cho chúng ta a!"
Thiên Mục Thiềm nhìn cảnh này cũng hơi nhức đầu, bản thân hắn chỉ quan tâm tu luyện cùng nghiên cứu, cũng rất ít quản đến thuộc hạ.
Nhưng quả thật mỗi năm Hoàng Trùng Tộc nộp lên tư nguyên đều không ít a.
Mà gian tế với không gian tế cũng không có khả năng xảy ra, tộc đàn này tuy táy máy một chút nhưng có thể tha thứ được.
— QUẢNG CÁO —
Thôi kệ đi, phân tranh giữa thuộc hạ thì để bọn hắn tự giải quyết!
"Được rồi, các ngươi không cần bàn cãi, chuyện giữa các ngươi ta không muốn quản nhưng bất kì kẻ nào cố ý gây ảnh hưởng đến thế lực Thiên Yêu Sơn đừng trách ta không khách khí!"
Tiếng nói thâm trầm bá đạo kết hợp với uy thế khủng bố vừa bạo phát khiến chúng yêu sợ run người, không ai dám rên nhẹ một tiếng.
Nhất là Mộc Linh Tộc trưởng hắn lại càng không dám có một tia dị động bởi vì vừa nãy Yêu Vương như có như không liếc nhìn hắn một cái như muốn cảnh cáo.
Ta không hỏi tục sự nhưng không phải tên ngốc mặc các ngươi sai khiến!
Ta là Yêu Vương, kẻ phản nghịch chết!
Đợi Thiên Mục Thiềm thu lại khí thế lão mới dám xoa xoa mấy giọt mồ hôi chảy đai trên trán, cũng không để ý tới sau lưng quần áo cùng đôi cánh đã trong bất tri bất giác ướt đẫm mồ hôi.
Mà Hoàng Lực lại vui đến phát khóc, lôi kéo cả Hoàng Trùng Tộc quỳ thụp xuống đất vái đầu bái tạ:
"Đa tạ Yêu Vương đại nhân minh xét, chúng thuộc hạ nguyện vì ngài muôn chết không từ!"
Từ sinh đến tử từ tử đến sinh, không khác gì trải qua quỷ môn quan một lần, Hoàng Lực cũng không thèm để ý xung quanh.
Còn sống là tốt, sau này ta cũng phải quản thúc đám con cháu thu liễm lại a, cảm giác này ta cũng không muốn trải qua một lần nữa!
Cũng không ai cảm thấy Hoàng Trùng Tộc không có lễ tiết, bọn họ đều biết kẻ mạnh vi vương, tự có đặc quyền, tự tạo quy tắc.
Mà bản thân là kẻ yếu cũng không biết khi nào rơi phải trường hợp này, bởi vì: sống sót chỉ ở nhất niệm!