Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Ta Trở Thành Toàn Năng Phụ Thân

Chương 63: Gà nướng cơm lam

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lục Huy nhớ rằng trẻ con trên Địa Cầu thường thích ăn gà KFC a.

Lục Hồ tuy thân thể đã lớn nhưng tinh thần vẫn là trẻ nhỏ, có lẽ con bé thích ăn nhỉ?

Con Địa Hoàng Kê này cũng lớn, không thì tách hai cái đùi với cặp cánh làm gà rán KFC? Còn cái mình đem đi nướng?

Hắn nhớ kiếp trước có món gà nướng cơm lam nghe nói rất ngon a, mình cũng chưa được nếm thử, nhân tiện làm luôn đi!

Quyết định các món ăn, Lục Huy đem đổi một ít gia vị từ hệ thống, lại tìm kiếm quanh đó một ít linh dược thay thế gia vị cho bổ dưỡng, hái thêm một ít mật ong của Kim Thiên Phong cho hương vị đậm đà.

Kim Thiên Phong loại ong mật này ở Thiên Việt đại lục tương đối quý hiếm, không chỉ thơm ngon bổ dưỡng mà còn là dược dịch chữa thương tuyệt hảo nên bị người săn lùng rất nhiều.

Mà loại ong mật này rất khó nuôi dưỡng, chỉ ưa sinh sống trong tự nhiên nên độ khan hiếm lại càng quý giá, nhưng không ngờ ở Tổ Yêu Giới lại trở thành mặt hàng dễ kiếm, yêu thú hầu như không ăn loại mật ong này.

Bởi vậy niên đại mật dịch lại càng cao, hàm lượng dinh dưỡng lại càng bổ, Lục Huy cũng ngắt mấy tổ đem về sau này ăn dần.

Đem con Địa Hoàng Kê đã được phân tách đi tẩm ướt cho ngấm gia vị, hắn lại loay hoay xem cách chế biến cơm lam vừa đổi được từ hệ thống.

Ừm, đem nếp cái hoa vàng cho vào thân của Thủy Hương Trúc, đem lá thơm bịt kín hai đầu rồi cho vùi vào lửa lớn khoảng nửa canh giờ.

Loay hoay một lúc Lục Huy đã chuẩn bị hoàn tất.

Nếp cái hoa vàng cũng không phải loại thông thường, nó là Thiên Linh Mễ, được coi là một loại linh dược, không chỉ thơm ngon còn có công hiệu gia tăng linh lực.

Thủy Hương Trúc là một loại trúc đặc biệt, nó không có tác dụng gì ngoài hương thơm dịu nhẹ đặc trưng nên thường được dùng để đựng nước.

Đặc biệt Thủy Hương Trúc khi gặp nhiệt độ cao thân cây sẽ tiết ra một lượng nhỏ nước thơm dịu, nếu đem phối hợp với Thiên Linh Mễ đem nấu cơm lam phải nói là tuyệt hảo, nghĩ thôi cũng đã chảy nước miếng.

Lục Huy khẽ tấm tắc, không khỏi bội phục về tài năng của mình, cái tài này đem phối hợp với mấy cuốn thực đơn của Địa Cầu có khi đánh ra được thương hiệu đặc hữu ở Tu Chân giới đấy nhỉ?

Cái ý tưởng sau này ẩn cư mở một quán ăn sống qua ngày lại lần nữa hiện ra trong óc hắn.

Công việc lý tưởng này thoát không được!

Bồi thêm một đống lửa lớn lấy than hồng, đem hai ống cơm lam vùi vào trong đó, lại kẹp mình gà vào một chiếc cây đem lên nướng. — QUẢNG CÁO —

Nhóm một đống lửa khác, đem đùi và cánh gà đi tẩm bột, bắc chảo dầu lớn rồi đem chiên.

Một lúc làm hai công việc, vừa chiên gà vừa lật gà nướng phết mật ong nhưng Lục Huy cũng không có cảm giác mệt.

Thời gian dần trôi, một canh giờ trôi qua, tất cả đều chín, toả ra mùi hương nức mũi, không chỉ vậy, mới nhìn qua đã vô cùng thích mắt!

Cơm lam xanh nhạt vừa bốc hơi nóng vừa phả ra hương thơm dịu nhẹ, gà nướng làn da nâu đậm trơn bóng, gà chiên được bao một lớp áo bột vàng rụm.



Mới nhìn thôi đã chịu không nổi!

"Phụ thân, gà....gà thơm!" Lục Hồ vừa trố đôi mắt long lanh vừa quệt hai dòng nước miếng thèm thuồng.

"Ừ, đây là cơm, đây là gà nướng, đây là gà chiên, con muốn ăn cái cái nào?" Lục Huy chỉ từng cái giới thiệu.

Tiểu Hồ Ly quét mắt một lượt, ánh mắt không bỏ hiện rõ ra bên ngoài, rồi lại long lanh trông mong nhìn phụ thân.

Đây là muốn ăn hết a! Đúng là con cáo tham ăn!

"Được rồi được rồi, con muốn ăn gì thì tự lấy.... từ từ, cẩn thận bỏng, con ăn chậm thôi!" Lục Huy bất đắc dĩ nhìn nàng.

Người sau lúc này đang ngồi chồm hỗm, hai chân trước đều bận rộn, một chân cầm một cái đùi gà to bự gấp đôi nàng, một chân vác hẳn một ống cơm lam, ngươi một miếng ta một miếng tranh nhau gặm.

Cắn một miếng đi xuống, hương thơm lan toả khắp nơi, thơm giòn sướиɠ miệng.

"Ô...Ực...Ăn quá ngon a, phụ thân làm...ực...thật tốt ăn!"

Vừa ăn vừa khen.

Được vài miếng lại thổi phù phù rồi nhìn hắn cười hì hì, sau đó lại vùi đầu vào ăn.

Lục Huy thật không hiểu nổi cái thân hình nhỏ bé này tại sao lại có sức ăn lớn đến vậy!

— QUẢNG CÁO —

Mà với cái tướng tham ăn này không biết sau này lớn rồi có ai rước không a? Nếu không không phải người cha già là hắn đây có khi sạt nghiệp để nuôi no cái bụng cáo này?

Lắc đầu cười, giúp nàng xoa xoa vụn cơm dính mép, không rước thì thôi, hắn đầy đủ sức nuôi no cái bụng nhỏ này a!

Vặn một nắm cơm lam cùng gà nướng đem chấm một chút muối lạc, muối lá é rồi cùng ăn thử, hương vị quả thật quá tuyệt vời.

Bây giờ hắn mới hiểu tại sao kiếp trước cơm lam gà nướng lại trở thành một món đặc sản của Tây Nguyên, bị nhiều thực khách truy phủng đến vậy.

Một thơm dịu ngọt bùi, một đặm đà cay cay mặn mặn, hai hương vị tuyệt hảo hoà quyện để lại cho thực khách bao dư vị.

Tuy chất thịt cùng gạo, các nguyên liệu chiến một phần quan trọng nhưng không thể bỏ qua công thức độc đáo này, nó được coi là linh hồn của món ăn.

Đây chính là một sự kết hợp hoàn hảo tạo nên một món cơm gà đỉnh cao của ẩm thực Việt!

Lục Huy cũng chỉ ăn vài miếng nếm vị, còn lại đều đem nhường cho Tiểu Hồ Ly.

Chỉ cần nhìn nàng ăn vui vẻ hắn cũng đã có cảm giác no bụng rồi.



Đây chính là cảm giác khi làm cha mẹ sao?

Nói thật, cảm giác cũng thật tốt!

Hắn yêu thích tư vị này!

Nhưng nếu một nhà ba người bọn hắn có thể sớm đoàn tụ lại càng tốt hơn nữa!

Mà mới qua chưa tới mấy canh giờ, sao hắn lại nhớ Tiểu Thanh Trúc rồi? Đứa con gái nhỏ này đúng là không làm cho người ta bớt lo a!

Lục Huy chìm đắm trong dòng suy nghĩ, cũng không để ý tới Lục Hồ đã từ lúc nào tạm thời buông xuống chiếc đùi gà lớn, tò mò nhìn hắn.

Một lúc sau, nàng mới cất lên một đạo thần niệm, khẽ nỉ non:

"Phụ thân, người.... người buồn sao?" — QUẢNG CÁO —

Lục Huy lúc này mới hồi thần, xem ra hắn vẫn chưa học được cách che giấu cảm xúc a, nghe nói cảm xúc tiêu cực của người lớn có thể gây ảnh hưởng xấu đến trẻ nhỏ, sau này ta phải để ý một chút!

"Ừ, có một chút, ta có hơi nhớ tỷ tỷ của con, không làm con buồn chứ?" Hắn mỉm cười, mặc kệ thân nàng lem luốc vụn thịt cùng dầu mỡ, đem tiểu hồ ly nhấc lên ngồi trọn trong lòng mình.

Lục Huy khẽ vuốt ve bộ lông mượt, hôn nhẹ lên đầu nàng một cái.

Người sau cũng mặc kệ hắn rồi giơ hai chân nhỏ vòng lên l*иg ngực rộng lớn ấm áp:

"Người yên tâm đi, con không buồn đâu, mà sao người không đi gặp tỷ tỷ? Con cũng muốn gặp tỷ ấy, tỷ ấy có giống con không?"

"Chúng ta tạm thời không gặp được tỷ tỷ con, nhưng rất nhanh thôi chúng ta sẽ đoàn tụ. Mà con tất nhiên giống tỷ tỷ con rồi, con có biết giống chỗ nào không?"

"Giống ở đâu ạ?"

"Đều là con gái ta và đều xinh đẹp như nhau a! Lục Hồ có thấy mình xinh đẹp không?"

"Xinh a, nhưng sao nhìn con không giống như phụ thân? "

"Cái này a, bây giờ con còn yếu, sau này con hoá hình rồi tất nhiên sẽ nhìn giống ta thôi!"

"Là vậy a, mà phụ thân người vui hơn chưa?"

Lục Huy hơi mỉm cười, cô nàng này cũng rất biết an ủi người a, cũng biết trò chuyện sẽ giúp người giải sầu.

Xem ra đứa con gái này lớn có chút nhanh!

"Cảm ơn con, con gái bảo bối của ta là tốt nhất!"
« Chương TrướcChương Tiếp »