Chương 10: Nhật Nguyệt Hội [ Ta bị chú ý rồi...! ]

Trong giới tu chân, 13 tuổi đột phá đến Trúc Cơ đã là có tài, vậy nhưng lại có người chỉ từng ấy tuổi mà đã đến Ích Cốc?! Đó là chuyện trước nay chưa từng có!

Thanh Du được biết đến như thiên tài vô cùng hiếm gặp của tu chân giới, hắn 10 tuổi đạt Trúc Cơ, 14 tuổi đột phá Ích Cốc, và chỉ tốn thêm 4 năm để vượt đến Nguyên Anh. Người có tốc độ tu luyện như Thanh Du không dễ gặp, trong vạn người chỉ có một, thậm chí có thể còn vượt qua hàng vạn.

Vậy mà, kỷ lục ấy bị phá vỡ, bởi chính đồ đệ hắn!

Hoàng Dương bái sư hai tháng đạt Trúc Cơ, và tốn thêm ba tháng để vượt lên Ích Cốc, đây là thể loại tu luyện thần kỳ gì?!

Hoàng Dương xuất phát chậm hơn người khác, vậy nhưng lại phát triển hơn người. Người như thế thật sự tồn tại sao?

Đừng nói đến người khác, kể cả Hoàng Dương cũng không tin mình lại có thiên phú như vậy! Nếu không phải y đã biết cơ thể này mang toàn bộ đặc điểm của Hồ Tiên, nếu không phải mang một nửa huyết thống Hồ tộc, thì có lẽ đến tận bây giờ y mới đạt được Trúc Cơ.

Đúng thật là trước giờ chưa từng xuất hiện tiền lệ như y, nhưng đó là vì chưa từng có người mang nửa huyết thống Hồ Tiên như y xuất hiện.

"Ích Cốc? Đệ nói thật?"

Lục Hoài Tâm là người bình tâm lại đầu tiên, hắn muốn chắc chắn điều Thanh Du nói là thật.

"Đệ chưa từng nói dối huynh."

Đúng vậy, Thanh Du chưa từng lừa lọc bất kỳ ai. Nhưng nó thật sự khó tin a!

"Chưa từng có ai đạt được Ích Cốc khi mới 13 tuổi, ta thắc mắc làm thế nào có thể tu luyện nhanh như thế? Ngọc Thanh tiên tôn, đồ đệ của ngươi thật sự là thiên phú hơn người?"

Cung chủ Nhật Minh Cung – Tiết Lưu Minh, là vị Cung chủ trẻ tuổi nhất của Nhật Minh Cung. Hắn có thiên tư tốt, nhưng không vượt qua được Thanh Du người cùng thế hệ với hắn. Tính khí hắn không tốt, gặp gì nói đó, trước nay chưa từng nể nang ai, vậy nên thắc mắc trong lòng hắn đều thẳng thừng nói ra, cũng giống như bây giờ.

"Đúng thật là trước giờ chưa có tiền lệ, nhưng giờ có rồi."

Thanh Du hắn không để ý đến ánh mắt soi xét và ganh ghét của Tiết Lưu Minh, dù sao thì người hắn để trong lòng cũng rất ít.

Mà đừng nói đến những tu giả danh tiếng ở đây, ngay cả đồ đệ dưới tọa Thanh Du cũng không thể tin được những gì mình vừa nghe.

Chu Minh Lâm đã biết trước nên phản ứng của hắn rất bình thường, phải nói là hai chữ "tự hào" đã viết thẳng lên trên mặt hắn.

Ngọc Như Tuyết quản lý biểu cảm khá tốt, nàng nhanh chóng sửa nét kinh ngạc trở lại như bình thường, nhưng trong lòng nàng vẫn không thể bình ổn được. Nàng cùng Hoàng Dương luyện công gần nửa tháng nên nàng rõ thực lực của sư đệ mình, nàng biết y có thiên phú tốt, nhưng không ngờ tu vi lại tăng lên nhanh như vậy. Nói thật thì nàng cảm thấy như bị vượt mặt vậy.

Tư Hoài Khanh và Lâm Ngọc Phong như một khuôn đúc ra, biểu cảm kinh ngạc không thể giấu được, cảm xúc trong lòng cũng ngổn ngang không thể tả. Bọn gã nên vui, hay nên buồn đây? Nói thật thì hai người bọn gã rất vui khi nghe tin Hoàng Dương đột phá, nhưng đùng một cái lại ngang cơ với bọn gã thì lại có chút khó chịu. Dù Hoàng Dương chỉ mới Ích Cốc sơ cấp, còn hai người là Ích Cốc cao cấp, nhưng cứ theo đà này thì ngày y vượt mặt họ cũng không còn xa nữa. Vậy họ không thể tiếp tục lấy cớ giúp y tu luyện để tiếp cậ– à không, để dạy bảo y. Vậy là phải tìm lý do khác?

Nhưng ngược lại với những người khác, Nam Cung Dạ Hàn lại không bất ngờ, hắn còn rất bình thản. Vì hắn biết mèo nhỏ của hắn rất tài giỏi, không, hay nên gọi là hồ ly nhỏ...?

"Khụ! Đầu tiên, ta nên chúc mừng sư điệt Hoàng Dương đã làm được điều mà trước đây chưa ai từng có được. Và cũng chúc mừng Thanh Du sư đệ, vì đã có được một đồ đệ vô cùng tài giỏi."

Lục Hoài Tâm cứu cánh bầu không khí ngột ngạt nồng nặc mùi toan tính, hắn biết bọn cáo già này tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho sư điệt nhỏ tuổi nhà hắn.

Những người khác rất biết điều, dù sao đây cũng là đất nhà người ta, cũng không thể hành xử không chuẩn mực rồi bị đuổi về. Vậy nên mỗi người một câu, khen cho có lệ.

"Chúc mừng Ngọc Thanh tiên tôn."

"Chúc mừng Thanh Sơn phái."

"Đồ đệ tài giỏi như thế này, Ngọc Thanh tiên tôn thật có phúc!"

"Người nhỏ tuổi mà tu vi lại rất cao cường, chúc mừng chúc mừng!"

"Ngọc Thanh tiên tôn đúng là tìm được báu vật rồi!"

....

Đối với những lời khen có cánh nhưng không thật lòng, Thanh Du chẳng buồn để ý đến, nhưng với những người thật tâm vui mừng cho hắn, hắn sẽ đáp lại.

"Chúc mừng nhé, Thanh Du, ngươi có một đồ đệ tốt đấy." – Cao Tuyết Hồng, sư tỷ của Thanh Du, là một trong sáu trưởng lão của Thanh Sơn phái. Tọa tại Hỏa Tu Sơn.

"Đa tạ, Cao sư tỷ."

"Vết thương đã lành hoàn toàn rồi chứ? Nếu vẫn chưa mà gắng tu luyện thì sẽ để lại hậu quả về sau đấy." – Mạch Tử, cũng là một trong sáu trưởng lão của Thanh Sơn phái. Tọa tại Mộc Tu Sơn.

"Đã lành lâu rồi, thuốc của tỷ cho rất có công hiệu."

"Vậy thì tốt."

"Ngươi có khiếu dạy nhỉ, Thanh Du. Đệ tử nào của ngươi cũng rất giỏi." – Lưu Dương, sư huynh Thanh Du, một trong sáu trưởng lão Thanh Sơn phái. Bình thường rất thích chọc phá và nói kháy Thanh Du dù không có ý xấu. Rất coi trọng người tài, và rất ghét tà ma ngoại đạo. Tọa tại Phong Tu Sơn.

"Cũng không bằng huynh, dù ít đệ tử nhưng ai cũng rất nổi bật, luôn quảng bá Thanh Sơn phái ta theo một cách rất đặc biệt."

Thanh Du không thích bị lép vế trước ai, vậy nên hắn cùng Lưu Dương luôn đấu khẩu với nhau.

Nhìn khung cảnh trước mắt, Hoàng Dương muốn khóc.

Y chỉ tu luyện thôi mà? Sao lại thành trung tâm của sự chú ý rồi!?