Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Ta Làm Con Tin?

Chương 8: Hạ Khố.

« Chương TrướcChương Tiếp »
Tiếp sau đó mắt Diệp Ương Ương vội mở ra thì trời đã sáng rồi. Cũng may lúc ở quân đội hay phải trực đêm, dậy sớm nên ở đây giờ giấc thích ứng cũng ổn.

Đúng vào giờ Thìn Diệp Ương Ương vừa hỏi vừa lần cũng tới được Hạ Khố. Mà tính ra cái nơi Hạ Khố này cũng ra gì phết.

Đang đứng đờ ra thì cô được một vị hỏi đến.

“ Nữ nhân kia.” giọng vị này trầm ấm lại có chút dáng vẻ từng trải giọng này mà đi l*иg tiếng cho mấy bộ phim cung đấu thì phải tuyệt.

" Người mới?" Vị này lại hỏi tiếp

Nhìn cách ăn mặc đoán không chừng thì là một vị ma ma. Đấy, nhất là cái khí thế hiền dịu nhưng pha thêm một cái gì đó cực tôn quý; chẳng hiểu sao nhìn vào người này Diệp Ương Ương bất giác cảm thấy muốn được người ta che chở, chiếu cố cho.

Cô cười tươi gập người cúi đầu:" Con chào ma ma."

" đi theo ta."

Diệp Ương Ương được vị này dẫn đi thay đồ sau đó lại đến một khu kiểu như "ký túc xá" của nô tỳ rồi vị ma ma cũng bai bai cô từ đây.

Cô dang tay mở hắn hai cánh cửa gỗ ra vô tình đem một luồng ánh sáng mạnh hắt vào căn phòng mà có trời mới biết các vị "đồng nghiệp" của cô đang còn say giấc.

Nhận ra sự bất cẩn này của bản thân chỉ đành nhanh chóng đóng cửa lại cũng may mà ai nấy còn đang ngủ say. Cộc dãy nhà có một vị tiểu cô nương nhỏm người dậy vẫy tay ý bảo Diệp Ương Ương lại chỗ cô ta.

Nhìn thoáng qua căn phòng siêu bự này mấy giây rồi cô cũng đến chỗ cô nhóc.

"Tỷ là người mới?"

Diệp Ương Ương gật đầu thì thầm đánh giá người này, nhìn mặt đoán tuổi thì cũng có thấy thân chủ này già hơn nhóc đâu. Hzzz bỏ đi dù sao nếu xét tuổi thật của cô thì cũng đáng tuổi làm chị đấy chứ.

" Tỷ tên gì?"

" Ta tên Diệp... À, Tinh Nhi."

Cô bé lại ngó qua căn phòng một lượt." Tinh Nhi tỷ nếu không phiền tỷ nằm cạnh ta cũng không tồi đó, hơn nữa ta cũng không có bạn thân hai tỷ muội ta thuận tiện đùm bọc lẫn nhau."

"Ok!" Diệp Ương Ương dơ kí hiệu bằng tay lên lại làm người kia khó hiểu. " Mà muội tên gì? Bao tuổi rồi?"

( Bà chị à, có biết ở Anh hỏi tuổi là bất lịch sự không vậy =_= chị vừa chê người ta xong đó.)

Thế nhưng cô bé này ngược lại vui vẻ cười nói:" Ta là Tiểu Ngãi, mười chín tuổi."

Ối Diệp Ương Ương chợt nhận ra tuy ở cái thời hiện đại đã là bà cụ non hai mươi lăm tuổi, Tinh Nhi này xét về nhan sắc già thì cũng tầm mười sáu, mười bảy tuổi thôi, còn nhớ hôm trước cô ấy có lộ tuổi của mình "A, ta cũng mười chín nè."

Tiểu Ngãi vẻ mặt thoáng qua chút bất ngờ xong lại nói "Tỷ mười chín á? Tỷ sanh tháng nào sao tỷ trông già dặn hơn muội nhiều. Muôi sinh cuối tháng hợi lận, tỷ sinh tháng tý à hay là sửu?"

Đơ... Đơ... Đơ! Cô gái này là cố tình trọc tức cô hay không biết ăn nói thế. Nhưng đến cuối cùng Diệp Ương Ương vẫn nén lại cười xuông một cái. "ta sinh tháng ngọ. "

" Thế là giữa năm mà tỷ trông chín chắn hơn muội nhiều, muội đi đâu cũng bị người ta chê là trẻ con."

Già dặn...? chín chắn...? Quả thực cô bé này là không biết ăn nói mà. Nhìn thân chủ chính là tuổi xuân phơi phới, nói quốc săc thiên hương lại chẳng quá vậy mà ở đây nghe một cô bé nói mình già. Ai...

Cửa phòng lại mở ra thêm một lần nữa, lần này chạm mặt một vị hoàn toàn không quen biết trên tay bà còn cầm một cây thước gỗ dài oai phong lẫm liệt chẳng khác đi đánh giặc là bao.

" Dậy!!! Dậy hết cho ta!!! lũ heo lười biếng này." Mở miệng ra mắng người, khuôn mặt cay nghiệt nhìn muốn ghét, y hệt mụ nữ phụ của phụ trong phim cung đấu.

Ấy, thế mà Diệp Ương Ương quên mất sự hiện diện của cây thước gỗ kia, mụ ta tất nhiên vung gậy lên định đánh mỗi người một đòn rồi; nhìn mấy người bị đánh kia thật sót quá đi.~~

Diệp Ương Ương nắm lấy cổ tay bà ta trừng một ánh mắt.

" Con tiện tỳ này ở đâu ra? "

Cô nâng trán, hếch cằm lên " Vậy bà chui ở đâu ra?"

" Bỏ ra, bỏ tay ta ra. "

" xí " Diệp Ương Ương hất tay bà ta thế mà lại ngã lăn xuống đất nghe đâu còn rắc rắc tiếng xương cốt.

" Ngươi..." Mụ tay chống lưng tay chỉ vào mặt cô. " Ôi Ôi, ma ma bà đã không khỏe rồi thì nên nằm yên một chỗ tới đây làm gì? Vung tay không cẩn thận là hỏng mất cái lưng, ôi chao! " Diệp Ương Ương xuýt xoa tới đỡ bà ta dậy nhưng căn bản người ta đâu có cần còn trừng mắt với cô kìa.

" Người đâu, đi đâu hết rồi đỡ ta dậy, mau đỡ ta dậy." Thế là bà ấy được đưa về không quên dặn Diệp Ương Ương một câu " ngươi cứ chờ đấy, chờ xem ta róc xương ngươi."

Ai... Mồm thối quá đi (P/s: Ở đây chỉ lời nói cay nghiệt ấy )

Trận náo loạn vừa rồi vừa hay đánh thức tất cả mọi người, một vị cô nương nào đó trông gương mặt cực kỳ xuất chúng đứng trước mặt cô. " Người mới đến thích gây chuyện, sau này phiền cô an phận một chút."

Cô ta đi qua cũng không biết cố tình hay không huých vai Diệp Ương Ương một cái; ây vai cô này có lẽ là làm bằng sắt đυ.ng một cái lại làm cô đau

Còn chưa định tính sổ thì cô ta đã quay lại nói thêm giọng vang khắp phòng " Ngươi chắc là biết võ công. Nhưng ta khuyên một câu, không nhất thiết lấy thứ này ra làm anh hùng rơm ở đây... chẳng ai theo đuôi cô. Bắt gà không được mất nắm thóc rồi!!!

Mọi người mau vệ sinh rồi cứ thế mà làm việc."

Gì? Cô là anh hùng rơm; cái qq gì đây? Theo đuôi gì; ai theo đuôi ai... A hay là vị này muốn nói Diệp Ương Ương cô- mới đến, không an phận, kéo bè kéo phái, ỷ võ công lên mặt người khác. Oan uổng quá mà!



Tiểu Ngãi đến giật giật tay áo cô " Tỷ xem bọn họ... dõ là đang giúp bọn họ giờ bị Triệu ma ma để ý rồi, bà ta xẽ nghĩ đủ cách xé xác tỷ thật đó."

" Bỏ đi, ai... Tiểu Ngãi à có một điều cô phải hiểu tuổi tác chúng ta sêm sêm nhau đó! Cho nên xưng hô bình thường là được rồi không cần phải tỷ muội gì hết. Ok "

" vậy về phía Triệu ma ma "

" kệ bà ta, quan trọng là cô gái vừa rồi là ai?"

" Thu Kỳ, cô ta ấy à người lạnh như băng cô tốt nhất đừng trọc vào cô ta mang họa vào thân lại phiền phức hơn nữa cô ta cũng được coi là chị lớn ở đây rồi, ai cũng nghe răm rắp."

" Cô ta thì lạnh gì chứ, đây chính là thể loại ngoài lạnh trong nóng đó."

" thôi đi, đừng cố ý kết thân với cô ấy ta nhìn cái ánh mắt thôi đã rét run cả người rồi."

" ta đâu có thấy như vậy!"

Tiểu Ngãi nhăn mặt, gặt tay ra " ta đi đây " thế là Diệp Ương Ương ở lai trong phòng dọn dẹp chỗ ngủ một chút, thật chẳng biết tương lai sẽ ra sao.

Đây là Trịnh Doanh quốc, nơi cô ở là một phủ nhỏ... vậy còn xuất thân của cô, tên Lăng Sơn đó, Minh Nhi, thân chủ là người quen của nhau vậy thì đều được gọi là phản tặc nhưng phản cái gì?

.Chương 9: : Hạ Khố 2.

Đi ăn sáng là đi ăn sáng!

Diệp Ương Ương được xếp chỗ ngồi đối diện với Tiểu Ngãi. Rau muống xào, đậu, nước canh. Có cần đạm bạc đến vậy không? Bữa sáng kéo dài 15 phút sau đó mọi người đều tản ra đi làm việc.

“ Hey Tiểu Ngãi ~ Ta muốn làm việc chung với cô.”

“ Không được đâu, cô đi giặt đồ phía Bắc, ta đi cắt cỏ ở điện chủ tử đừng lằng nhằng mắc công ma ma lại phạt đó.”

Gì cơ “ Ả. Ta đâu có biết giặt đồ, hơn nữa bao nhiêu đồ cần giặt như vậy chỉ có mình ta làm. Ta mới vừa ăn rất nhiều còn chưa tiêu kịp đâu.” Diệp Ươn Ương phụng phịu, thật sự số lần tự giặt quần áo cả cô chỉ đếm ở đầu ngón tay còn đâu đều có máy giặt giúp đỡ.

“ Cô đi xin ma ma cho ta làm cùng cô được không Tiểu Ngãi...”

Tiểu Ngãi nhìn về một phía, mở to mắt dồng thời kéo tay áo cô

“Kìa kìa” Tiểu Ngãi hếch mắt đến chỗ Thu Kì. “ Ta quên mất có cả Thu kì cũng giặt đồ kìa. Hai cô đi chung nhé.”

Ôi, có phải trời giúp cô không? Diệp Ương Ương nháy mắt với Tiểu Ngãi, tay dơ kí hiệu “ OK”

“...” Ta không hiểu!

Bên Dòng sông.

“ Thu Kỳ, Thu Kỳ đợi ta với.”

“ Tránh ra.” Kèm theo đó là một cái nhìn sắc bén.

“ Xùy”- Khinh bỉ.

Mặc dù đã nhận được cảnh báo nhưng Diệp Ương Ương vẫn chọn chỗ gần Thu Kỳ mà ngồi. Hết cách rồi, cô bới đống quần áo chán nản liếc sang phía Thu Kỳ học hỏi.

“ Này năm nay cô bao nhiêu tuổi?”

“ ... “ Im lặng.

“ Cô dừng bơ ta mà.”

“...” Im lặng

“ Ỏ, cô không nể mặt ta đến vậy sao?”

“...” Im lăng x 3

“Woah thiên na~ “ Diệp Ương Ương xổ tiếng Trung. “ Ta nói nè, là con người không nên cứng nhắc quá

Này cô đáp lời ta đi mà, nhìn ta thôi cũng được...”

Thu Kỳ bên kia vẫn chỉ coi Diệp Ương Ương như không khí.

“ Cô được lắm đó, để xem cô có thể chịu đựng ta được bao lâu nhé.”

Tiếp sau đó Diệp Ương Ương học hỏi được một chút kinh nghiệm giặt đồ còn xong trước cả Thu Kỳ và trong lúc giặt dũ cô vẫn không quên việc lải nhải của mình.

Đi về nơi ở chính và cất đồ, nếu như theo Diệp Ương Ương để ý được trong các phim cổ trang nô tỳ sau khi làm việc sẽ đi ăn cơm.

Haha đi ăn cơm... nghĩ mà lại mát lòng, được đi ăn rồi. Hồi nãy làm việc tiêu hao không ít thể lực nhá!

Đến phòng bếp: không có người



Phòng kí túc: không có người.

Ể lạ vậy ta! Mò đường một hồi Diệp Ương Ương đã tìm được phòng ở của các ma ma. Mới đầu còn tưởng phòng kí túc của bọn cô và của các ma ma sẽ đặt gần nhau để tiện cho việc quản lý nào ngờ hai khu này lại là cách nhau hàng mấy km, chính là hai phương trời đó.

“ Chào mọi người, tôi là người mới đến!” Trong phòng này tại sao lại chỉ có một người duy nhất thôi vậy, mà hình như vị này quen quen.

“ Ta còn tưởng lại có người mói ra là con à.”

À à ! Vị này chính là người cô gặp đầu tiên ở Hạ Khố đây.

” Sao giờ này còn đi lung tung ở đây ? ”

” À, con đã làm xong việc rồi.”

Ma ma cười cợt. ” Xong việc ? Xem ra Triệu ma ma chưa tới hướng dẫn con có phải không ?”

” Hóa ra Triệu ma ma là bạn của người à ! Mới sáng nay con vừa đắc tội với bả xong.”

” Bà ấy mà con còn dám đắc tội, sau này cẩn thận đấy nàng ta là người không đùa được đâu.”

Chẳng qua chỉ là một ma ma thôi mà.

” Vâng ạ.” Diệp Ương Ương gật đầu cho có lệ.

” Rồi, đi theo ta ta giới thiệu nơi này với con.”

Diệp Ương Ương gật gù trước vị này. Xem ra là một người vô cùng điềm đạm, hiền lành đoán không trừng hẳn là bà ấy trải qua rất nhiều chuyện rồi mới luyện được bản chất ” Tâm lặng như nước ” đẹp đẽ này.

Bảo sao cô cảm giác có rất nhiều người nể bà, hướng dẫn người mới cũng tận tình đó chứ. Nếu mà có bà ấy chống lưng cho thì phải xem là người vô cùng may mắn.

Diệp Ương Ương lon ton chạy theo bả, cái nơi này cũng không thể nói là một phủ nhỏ được đâu, phải nói rộng như một vương quốc ấy. Đường dài, đoán trừng còn lâu mới tới nơi để phá vỡ bầu không khí lặng lẽ này cô đành mở lời trước.

" Ma ma xưng hô thế nào vậy?"

Gặp nhau hai lần, cảm tình với nhau cũng tính là cực kì tốt vậy mà đến bây giờ vẫn chưa biết tên họ của nhau, hzzz...

Chẳng biết thế nào ma ma im lặng rất lâu có lẽ còn không muốn trả lời cô hay là không nghe thấy?

" Ma ma." Diệp Ương Ương đành gọi một tiếng vậy.

" Ừ"

??? Gì đây cô nói cũng không quá nhỏ, bà ấy chắc chắn nghe thấy rồi mà...

" Con nói sai à?"

" Tên ngươi là gì?" Người này, ai trong nơi này cũng như bà ấy sao? Đâu có vậy, cái khí thái này vốn lạ lạ. Dõ dàng là môt ma ma không hơn không kém cách đi đứng, giọng nói, từng cử chỉ đều không giống thân phận nô tỳ. Xem xem mắt vẫn đang nhìn đường, đi đứng từng bước chân từng cái vung tay đều theo quy luật bất luận là đang nói chuyện với cô.

" Con tên Tinh Nhi." Đấy giọng cô âm lượng vẫn như lúc nãy người này vẫn nghe dõ đó!

" Tinh trong tinh nghịch?"

Ừ nhỉ, chữ "Tinh" này là có nghĩa gì, cái này cô cũng không biết mà. Dừng! Trọng điểm là câu nói của người kia cơ, ý nói cô tinh nghịch á? Hết nói nổi rồi, thân chủ xinh đẹp hoàn hảo như vậy mà sao toàn bị chê vậy? Vẫn câu nói cũ- Oan ức quá mà!

" Cái này con cũng không biết."

" Đã nghe qua luật lệ nơi này chưa?"

Diệp Ương Ương lắc đầu.

" Vậy thì nghe rõ nhớ kĩ.

Nơi này hạ nhân sáng giờ Tỵ đều phải dậy, chuẩn bị ngày mới có nửa canh giờ, nửa canh tiếp theo đi ăn sáng thời gian sau đó đều phải làm việc. Mỗi hạ nhân được nghỉ ngơi khoảng thời gian một chum trà. Đến giờ tỵ thứ hai đi ăn tối xong ở trong phòng, giờ thân tắt đèn toàn phủ."

Diệp Ương Ương có chút đơ lý nào thế giới này lại quỷ quái vậy.

" Vậy còn buổi trưa, giờ ăn trưa không có à?"

Nghe xong câu này của Diệp Ương Ương thì bước chân đang di chuyển đều đặn của ma ma dừng lại, bà chất vấn "Ngươi là người của Trịnh Doanh quốc?"

Vấn đề này cô lại không biết nữa rồi. " Bỏ đi, trông ngươi ngốc vậy mà!"

Ối thấy chưa lại bị chê rồi.

" Trịnh Doanh quốc không có buổi trưa điều này ai ai cũng biết, từ " buổi trưa" này của ngươi bị người khác nghe được chắc chắn sẽ đem ngươi đi chặt đầu. Nói từ này chính là bất kính, là phản quốc."

Ầu, nghiêm trọng như vậy hả

" Ây.." Vị thở dài rồi lại đi tiếp, Diệp Ương Ương tiếp tục nối đuôi theo sau thôi.

Đi bao lâu như vậy chân như muốn gãy, cuối cùng cô cũng đang đứng trước một cái cửa gỗ. Cô đành ngơ ngác nhìn ma ma thôi.
« Chương TrướcChương Tiếp »