Chương 7

Cô nhờ người quản lý dắt xuống lớp mẫu giáo bé, đúng lúc cô giáo đang hướng dẫn bọn trẻ chơi trò chơi.

Kiều Minh tính cách hướng nội, lại không quen bạn học nào trong lớp, lúc này khi mọi người đang tụ tập chơi trò chơi thì chỉ mình cậu nhóc lẻ loi ngồi cạnh cửa, không chơi cùng cũng không quấy rối. Hai tay cậu nhóc đặt lên đùi, ngồi thẳng lưng, cậu nhóc mặc trên người chiếc áo bông được chắp vá, ở trong đám người lại có chút không hợp nhau.

Có một cô bé đến nói chuyện với cậu, nhưng Kiều Minh không lên tiếng, cũng không để ý đến người ta, một lòng chìm đắm trong thế giới của mình.

“Minh Minh.”

Nghe được giọng nói quen thuộc, cậu ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đi tới, cậu đứng dậy chạy như điên ra cửa.

“Mẹ!”

“Minh Minh, sao cô giáo đang tổ chức trò chơi mà con không chơi cùng các bạn?”

Theo quán tính, cậu nhóc trực tiếp vọt vào lòng mẹ, Kiều Hoa khom lưng bế con trai lên, Kiều Minh thuần thục mà vòng tay ôm lấy cổ cô, khuôn mặt nhỏ lạnh lẽo cọ cọ vào hõm vai ấm áp của mẹ mình, cậu nhóc bất an mà vặn vẹo.

“Mẹ……” “Con không thích chơi trò chơi sao?” Hôn một cái lên má con trai, Kiều Hoa nhỏ giọng hỏi.

Cậu nhóc lắc đầu, ôm mẹ chặt hơn.

“Kia, con thích chơi với mấy bạn không?” Kiều Hoa lại hỏi.

Cậu nhóc vẫn tiếp tục lắc đầu.

Kiều Hoa mơ hồ cảm thấy, Kiều Minh kháng cự kết bạn với những bạn trẻ trong lớp, việc này có chút bất thường. Cô nhớ lại hồi ức khi còn ở nông thôn, lúc đó hai mẹ con một tấc cũng không rời. Bởi vì trong thôn có một bạn nhỏ cùng tuổi khi dễ cậu, cho nên nguyên chủ không cho cậu chơi với các bạn đồng trang lứa. Cứ mãi như thế, nên cậu nhóc rất ý lại vào mẹ của mình.

Nhưng mà sau này, nguyên chủ tìm được công việc ở đây, trực tiếp ném con trai vào nhà giữ trẻ, lại không bày tỏ thái độ gì với cậu, việc này đối với một đứa bé luôn ỷ lại vào mẹ mà nói, tựa hồ là một việc rất tàn nhẫn.

Nghĩ nghĩ, Kiều Hoa thay đổi cách nói: “Minh Minh, mẹ hiện tại không còn làm ở đây, con không thể tiếp tục học ở nhà trẻ, con sẽ buồn sao?”

Trên mặt cậu nhóc cuối cùng cũng lộ ra biểu tình khác, khuôn mặt cậu đỏ rực, miệng nhỏ mấp máy, tựa hồ rằng cậu rất là vui mừng.

“Không buồn.”

Cậu ước gì mỗi ngày đều được ở bên mẹ. .

Kiều Hoa liền đáp ứng nguyện vọng của con trai.

“Được, chúng ta về nhà.”

==================

Sau khi thôi học, Kiều Hoa cũng không sốt ruột về nhà, mà mang theo con trai đi dạo xung quanh.