Kiều Yên không vui mà kéo người ngồi xuống: “Kia, sao có thể giống nhau! Gả cho người thành phố có thể ở đây sinh hoạt cả đời, việc chuyển hộ khẩu có thể từ từ nghĩ biện pháp, nhưng nếu không gả chồng, em cả đời này đừng nghĩ rời khỏi nông thôn!”
Kiều Yên đối với nông thôn có thể nói là bài xích tuyệt đối, căm hận tận xương tủy!
Mọi người đều nói, “Hoàng đế yêu con trưởng, bá tánh thương con út” câu này tuyệt đối không sai. Nhà họ Kiều có ba anh em, Kiều Yên là chị hai cơ hồ như một người trong suốt ở nhà.
Anh cả là con trai trường, cha mẹ đặt kỳ vọng ở anh ấy rất cao.
Kiều Hoa là con út trong nhà, lớn lên lại có diện mạo xuất chúng, bởi vì lớn lên xinh đẹp, mà mọi người trong thôn nói nhà bọn họ ổ gà mà đẻ ra phượng hoàng, thậm chí ba mẹ còn không cho Kiều Hoa làm việc nhà, coi cô như bảo bối mà cung phụng.
Nửa tháng trước, lúc Kiều Yên dẫn Kiều Hoa vào trấn, hàng xóm còn nghĩ đây là người từ thành phố khác tới, trừ bỏ ăn mặt có chút quê mùa, còn lại thì, làn da trắng nõn, mặt nhỏ tinh xảo, nhìn chỗ nào giống người nông thôn!
Kiều Yên từ nhỏ đã không thể thoải mái mà sống, trừ bỏ phải ôm đồm công việc trong nhà, còn phải chăm sóc em gái nhỏ. Trước khi Kiều Hoa lên năm, Kiều Yên thậm chí còn phải dẫn em gái theo chị đi học. Nếu nói Kiều Yên là một nửa mẹ của Kiều Hoa cũng không hề sai.
Sinh ra trong một gia đình nghèo khó bất công như vậy, nếu không phải Kiều Yên tự nỗ lực vươn lên, đời này chỉ có thể ở trong nông thôn khổ cực.
Kiều Yên cảm tạ cha mẹ vì không giống như những hộ gia đình nông thôn khác mà bức bách không cho chị đi học, lại căm hận nơi đây mang đến cho chị những khổ cực. Chính những khổ cực ấy đã làm bệ đỡ cho sự thành công của chị bây giờ, nhưng chị một chút cũng không cảm ơn nó, chị liều mạng cũng muốn thoát khổ những cực khổ này.
Hồi ức xưa ùa về, bất giác Kiều Yên rơi nước mắt, chị xoa xoa đôi mắt để mình không khóc, như nước mắt cứ như thế tuôn rơi.
Kiều Hoa cùng g Lưu Hiểu Hồng thấy Kiều Yên đột nhiên rơi nước mắt thì bị dọa đến ngốc, ngay cả Kiều Minh cũng luống cuống không biết làm sao nhìn về phía dì của nhóc. “Mẹ, dì khóc.” Cậu nhóc nghĩ sao nói vậy, thấy cái gì liền nói cái đó, nhưng thật ra lại làm cho những người lớn ở đây xấu hổ.