Chị Lưu tên thật là Lưu Hiểu Hồng, chị là bà con xa của mẹ chồng Kiều Yên, cũng xem như là có nửa thân thích.
Đối tượng mà Kiều Hoa quen biết đều là do chị Lưu giới thiệu. Không phải bởi vì chị là người ở đây nên nhờ hỗ trợ mà là vì chị làm mai rất mát tay, chị làm mai cũng đã được 13-14 năm. Tìm chị Lưu hẳn không sai!
Bây giờ, cũng là lúc Lưu Hiểu Hồng đã tan ca, lúc Kiều Yên tới, cửa nhà chị Lưu đang mở, trong bếp còn có khói lượn lờ bay ra, nhìn dáng vẻ là chuẩn bị đang nấu cơm.
Nhìn thấy Kiều Yên, chị Lưu gác việc nhặt rau trong tay lại, vội vàng đem người kéo vào phòng: “Trời lạnh, mau vào nhà.”
Bên ngoài gió đang gào thét, một đường qua đây, tóc của Kiều Yên đã kết thành băng vài chỗ.
“Chị Lưu, chị đang nấu cơm?”
“Đúng vậy, nấu sớm ăn sớm, trời hôm nay lạnh quá, mau ăn xong rồi lên giường nằm cho ấm.”
Kiều Yên xoa xoa xoa tay, hướng mắt nhìn qua bàn cơm.
Trên bàn có mấy cái bánh ngô, cùng canh củ cải hầm, hẳn là giữa trưa ăn cơm còn dư lại. Trên bàn có có một rổ rau, bên trong còn có trộn một ít rau cúc dại, dùng để xào hoặc nấu nước đều có thể được. Mùa đông, không thể thiếu món này.
Nhà chị Lưu so với nhà Kiều Yên thì rộng hơn một chút, một phòng khách một phòng ngủ, trong phòng ngủ có thể đặt được hai cái giường. Một giường là để cho chị Lưu cùng mẹ chồng ngủ, còn một cái là để cho con trai chị. Bên ngoài, còn để một bàn học, cùng một bàn ăn. Thoạt nhìn có chút chật chội, nhưng ở thời đại này, nhà như thế có thể ở đến sáu bảy người.
Kiều Yên cười rộ lên, tùy tiện tìm một cái ghế ngồi xuống, hàn huyên tâm sự: “Chị Lưu, con trai chị đâu?”
“Nó không có ở nhà, trường của nó về trễ hơn so với chúng ta tan ca.”
“Nga, như vậy a.”
Kiều Yên cười cười, liếc mắt nhìn chị Lưu, vừa phụ lặt rau vừa hỏi; “Sao, có chuyện gì vừa mới tan tầm đã qua đây? Có phải vì chuyện của em gái cô không?”
Trong viện đều toàn nữ nhân đã thành tinh, vả lại đều là người quen biết chuyện này không cần phải khách sáo. Chị nói thẳng: “Đúng vậy, em qua đây lại nhờ chị nói giùm.”
Động tác của Lưu Hiểu Hồng cứng lại, “Làm mai?”, chị Lưu cảm thấy có chút không thích hợp: “Chị nhớ là em gái của cô không phải cùng người kia…Vương Bân? Không phải muốn kết hôn với cậu ta sao?”
Kiều Yên chua xót cười: “Nếu chuyện này mà thành thì em cần gì tìm đến chị!”