Hai chị em đồng thời quay đầu lại, nhìn thấy người đang ông đang bận áo khoác xanh, chân đi giày da, trên tay còn một tập văn kiện, đi đến chỗ hai người. Người này không ai khác chính là chồng của Kiều Yên, cũng chính là anh rễ của cô- Viên Giang Hà.
Kiều Hoa nhìn thấy anh rể như thấy chúa cứu thế, vội vàng nói chuyện với anh rể: “Anh rể, em đang thương lượng với chị việc dọn ra ngoài.”
“Em muốn dọn đi.” Viên Giang Hà buông tập văn kiện trong tay, trong mắt có một tia sáng nhỏ chợt lóe lên.
Kiều Yên hung hăng liếc chồng mình một cái, “Anh đừng nghe em ấy nói bừa, em ấy đang muốn ra ngoài thuê nhà, còn định buôn bán. Nhưng anh nghĩ xem, thời buổi này có phòng tốt để thuê sao? Tiền dễ kiếm như vậy sao?”
Thì ra chỉ là sự định a…..Mắt Viên Giang Hà lướt qua tia thất vọng.
Kiều Hoa không nói lại Kiều Yên, đành quay đầu tìm sự giúp đỡ của anh rể.
“Khụ ~” Anh rể cô ho nhẹ một tiếng, tuy cũng đồng tình với suy nghĩ của vợ mình, nhưng Kiều Hoa đã ở đây nửa tháng, nói cách khác, anh cũng đã nửa tháng chưa sinh hoạt vợ chồng. Mặc dù ngoài mặt, anh nói không để bụng, nhưng thật ra anh đã có chút khó chịu.
Nếu em vợ có thể dọn ra ngoài, đương nhiên anh đồng ý cả hai tay hai chân!
“Chị em nói có lý, nhưng suy nghĩ của em cũng không tồi…..”
Lời còn chưa dứt, Kiều Yên hung hăng trừng mắt nhìn chồng: “Anh đứng ở phe ai!”
Viên Giang Hà lúng túng, liền giơ cờ đầu hàng: “Vẫn là người thân đáng tin hơn! Ha ha.”
Kiều Hoa: “..............”
===============
Vì chuyện này của Kiều Hoa mà Kiều Yên ăn cơm cũng không ngon, làm việc cũng không có sức.
Sau khi hoàng hôn buông xuống, máy móc trong xưởng cuối cùng cũng được nghỉ ngơi, trong xưởng vang lên một hồi chuông, hàng trăm công nhân từ các xưởng như ong vỡ tổ mà đi ra khỏi cổng.
Các công nhân nữ vừa nói vừa cười, vừa đi vừa nói chuyện về con cái, đồ ăn. Các công nhân nam thì kề vai sát cánh đi về nha, còn một số người thì lại rủ nhau ra tiệm ăn cơm chung, không khí vô cùng náo nhiệt.
“Kiều Yên, cô đi đâu, bên này!” Kiều Yên quay đầu phất tay với các đồng nghiệp: “Trân Hoa, các cô về trước đi, tôi còn có chút việc.”
“Được thôi, hẹn gặp lại!”
“Tạm biệt.”
Kiều Yên hôm nay tan ca không sốt ruột về nhà, mà lại đi qua phố bên cạnh thị trấn tìm chị Lưu. Chỗ này cách nhà máy hóa chất khoảng 3 km, nếu đi xe đạp thì 20 phút là đến nơi.