Hoàng Thiên Lâm hơi bất ngờ một chút . Nhưng sau đó , hắn ta cười nói .
- " Cô cũng mạnh miệng phết nhỉ ?".
- " Kệ tôi " .
Cô nhìn chỗ ngồi của mình . Đa phần đã bị Hoàng Thiên Lâm chiếm hết . Cô quát :
- " Ngồi dịch ra ."
- " Việc gì tôi phải ngồi dịch ra nhỉ ? " .
Vừa bị chọc tức buổi sáng xong , bây giờ cô lại bị tên này chọc tức . Cô nói :
- " Ngồi dịch ra cái thằng điên này . "
Hoàng Thiên Lâm hơi bất ngờ vì cô nói tục . Hắn ngồi dịch ra để cô ngồi xuống .
Sau khi ngồi xuống , cô bực mình lẩm bẩm :
- " Mới sáng sớm đã gặp cái tên quái thai này , điên mất thôi . "
- " Cô nói tên quái đản HẢ ? " . Hoàng Thiên Lâm gầm lên .
Bây giờ tất cả học sinh trong lớp nhìn cô và hắn với ánh mắt kì lạ . Cô muốn tức điên với hắn mất . Nhưng bỗng nhiên trong đầu cô xẹt qua một ý nghĩ . Cô thay đổi sắc mặt thành một cô gái sắp khóc . Cô giả vờ ấm ức nói :
- " Mình xin lỗi , mình chỉ muốn bạn ngồi dịch ra thôi mà . Chứ mình không có cố ý bảo bạn đi ra đâu . Bạn đừng giận mình nhé . "
Hoàng Thiên Lâm bất ngờ với sự thay đổi này của cô . Còn các bạn trong lớp nhìn hắn với ánh mắt ghét bỏ .
- Trời ạ , người ta chỉ mới bảo là ngồi dịch ra thôi mà .
- Quá đáng thật .
- Người ta sắp khóc rồi kìa .
- ...
Bao lời bàn tán xôn xao . Nhưng chủ yếu là bênh cô . Hoàng Thiên Lâm tức giận , quát :
- " BẠCH NGỌC LINH , CÔ MUỐN CHẾT À ? ".
- " Mình thật sự xin lỗi bạn . " Cô thút thít nói .
Cô giáo nhíu mày , nói :
- " Hoàng Thiên Lâm , em còn không thôi bắt nạt bạn nữa . Em muốn ngồi trong sổ đầu bài à ? "
Thấy cô giáo nói vậy , Hoàng Thiên Lâm ôm một bụng lửa giận ngồi xuống . Thấy Hoàng Thiên Lâm ngồi xuống , cô giáo nói :
- " Ngọc Linh đừng sợ nữa nhé . Em cứ ngồi xuống đi . "
- " Vâng ạ . "
Cô ngồi xuống . Hắn tức giận , chế giễu nói :
- " Cô giỏi nhỉ ? "
- " Ui , bạn quá khen , mình ngại . "
- " Cô ... "
Hắn tức giận nhưng chẳng thể làm gì được . Tiết học trôi qua nhanh chóng . " Reng ... reng ... reng " . Tiếng báo tan học vang lên . Tất cả học sinh chạy ùa ra lớp .
Cô cũng đến căn tin .
- " Chị ba , chị đến căn tin để ăn à ? " . Thằng em trai quý tử chạy ra hỏi cô . Cô cạn lời , nói :
- " Ủa , rồi mày nghĩ đến căn tin không để ăn thì để làm gì ? "
- " À , em quên ? "
Cô liếc mắt , chạy tới chỗ chị hai , nói :
- " Chị hai . "
- " Ủa , các em cũng đến căn tin để ăn à ? "
- " Vâng " . Cô nói .
- " Ơ , tại sao em hỏi chị mà chị cáu , còn chị hai hỏi chị thì chị lại vui vẻ đáp " . Bạch Mã Quang chọc vào tay cô nói .
- " À, tại vì nhìn cái bộ mặt của mày thấy ghét . "
- " Vãi chưởng ".
Những người xung quanh bàn tán .
- Ê , họ là chị em à ?
- Đẹp nhỉ
- Chắc gen tốt lắm .
- ...
Sau khi 3 người các cô ăn xong , thì mỗi người về lớp của mình .
Bỗng nhiên , khi cô đi qua hành lang thì thấy 1 nhóm người đang bao quanh 1 cô gái .
Cô gái đang ở giữa rất xinh . Cô có 1 mái tóc màu nâu rêu , khuôn mặt nhỏ nhắn , đôi mắt đen láy , đôi môi chúm chím . Cô dường như rất quan tâm tới cô gái này . Nhưng không phải là vẻ bề ngoài của cô gái ấy , mà là sự quen thuộc , sự gắn kết giữa cô và cô gái này . Lúc cô định bước lên phía trước để giúp thì bỗng nhiên cô gái ấy tung những cú đấm mạnh và những người xung quanh . Sau khi cô gái ấy thắng thì cô chạy đến hỏi :
- " Xin chào , cậu có ổn không ? "
- " À , không sao đâu ."
- " Hay là cậu đến phòng y tế đi . "
- " À , cũng được . "
Đưa cô gái này đến phòng y tế và băng bó xong , cô hỏi :
- " Cậu tên gì ? "
- " Ôn Phương Linh "
Nhưng bỗng nhiên , Ôn Phương Linh quay sang nói :
- " Mình cảm thấy , bạn rất giống 1 người . "
- " Ai vậy ? "
- " Bạch Ngọc Linh , bạn thân của mình . Con chó đéo biết đã lên thiên đường chưa . "
- " Hả , Bạch Ngọc Linh á . "