Chương 3-2: Xem bệnh

Edit: Leonion

...............................................

Không biết ngủ bao lâu, bên tai toàn tiếng nữ nhân gào khóc, tức giận mắng chửi, phản bác, cãi vã còn có một chút nghị luận ầm ĩ khắp chốn khiến Lục Kim Lưu bị đánh thức. Cảm giác thân thể nhẹ nhàng, không có bất kỳ mệt mỏi của người bệnh, chẳng lẽ lại chết rồi? Xung quanh đen thui mà hắn muốn động cũng không nhúc nhích được, bên ngoài có vẻ rất náo nhiệt a.

"Các ngươi trở về đi thôi, lão đầu ta không có biện pháp." Giọng nói có chút già nua, đây là đại phu nơi đầu thôn. Khi còn trẻ từng làm học trò của chủ tiệm thuốc trên trấn, bình thường chữa vài bệnh vặt của trẻ con còn được chứ bênh nặng thì không có cách nào.

"Tôn thúc, làm sao lại không có cách nào? Lão gia ngài lúc nãy rất nhiệt tình mà, bây giờ ngài mau nghĩ biện pháp đi, ta chỉ được một hài tử này a... Tứ lang của ta thật đáng thương, còn nhỏ như vậy..." Lý Thanh Liên vừa nói liền khóc lên, tình mẫu tử sâu đậm khiến người nghe cũng xót xa.

"Chuyện này... Ta có thể làm đều đã làm, thật sự hết cách. Lục gia tức phụ, ngươi nếu muốn cứu đứa nhỏ này thì lên huyện đi, phải khẩn trương!" Tôn đại phu cũng chỉ đưa ra được kiến nghị này. Bệnh này có lên trên trấn cũng chưa chắc chữa được. Lúc này chỉ có tìm đại phu ở huyện mới có một tia hy vọng.

"Đùng" Lý Thanh Liên nhào đến quỳ gối trước mặt Lưu Thải Phân, chỉ nghe thanh âm cũng biết rất đau."Nương a, Tứ lang hắn chính là cháu nội của ngài, nhất định ngài phải cứu hắn!"

"Cháu của ta sao ta có thể không đau lòng?" Lưu Thải Phân tức giận, tại sao cái thứ sao chổi này đúng lúc Lý Thanh Liên về nhà mẹ đẻ lại sinh bệnh. Ngày thường người trong thôn nói nàng bất công, nàng cũng không thèm để ý, bất công thì sao chứ ? Cháu của Lưu Thải Phân đây, thì sủng đứa nào cũng là do nàng quyết định. Nhưng bây giờ tất cả đều thành chứng cứ phạm tội, thật giống như nàng không ưa Tứ tiểu tử rồi cố ý hại hắn. Chuyện này truyền ra thì nhi tử nghĩ như thế về nào nàng, ở trong thôn làm sao còn mặt mũi mà sống? Lưu Thải Phân sâu sắc cảm nhận được lời đồn có bao nhiêu nguy hại, càng nghĩ càng hối hận trước đây bỏ qua không quan tâm. Bệnh này phải trị, lại phải nói nếu không phải tại mẹ của ả đàn bà họ Lý kia như hổ rình mồi sao. Đúng là đồ con dâu bất hiếu, không biết khuyên can thì thôi lại đứng một bên thêm mắm dặm muối, chờ qua khoảng thời gian này đi, xem lão nương làm sao trừng trị ngươi. Lưu Thải Phân nghiến răng, chưa từng thấy tức phụ nhà nào khiến bà bà lâm vào cảnh lúng túng!

"Tôn đại phu, ngươi xem coi đi vào huyện hết bao nhiêu bạc?"

"Ít nhất phải là mười mấy lượng đi!"

"Đắt như thế?" Lưu Thải Phân hít vào một hơi, nàng còn tưởng rằng ba, bốn lượng là nhiều rồi."Vậy đi trên trấn cũng được, lên đó cũng không khác huyện thành mấy!"

Tôn lão lắc đầu một cái, hắn sớm nhìn ra Lưu Thải Phân căn bản không có ý định dùng tiền, bằng không hôm qua tới giờ cũng sẽ không ở chỗ này bắt hắn khám một đêm.

"Trong nhà lấy đâu ra nhiều bạc như vậy? Với lại mời đại phu tốn nhiều, lỡ không chữa được lại càng nhọc lòng a!" Lưu Thải Phân đây là muốn bỏ qua, này không thích tứ tiểu tử này ai mà không biết, mặt mũi mất còn chịu được chứ tiền thì không. Lại nói ở chốn nông thôn này, nhà ai lại đi cung phụng đứa cháu không phải đích tôn. Tứ lang nhìn qua cũng biết tương lai chẳng khác ấm sắc thuốc, vẫn nên từ bỏ sớm khỏi liên luỵ người trong nhà. Thời thế khó khăn, ai rồi cũng sẽ làm vậy, Lưu Thải Phân cũng không lo lắng bị người ngoài chỉ vào mắng.

"Nương a, ngài đại phát từ bi đi, ta dập đầu lạy ngươi a!" Lý Thanh Liên thống khổ cầu xin, đâu dập đến sứt một miếng da.

Lưu Thải Phân cũng không phải người ăn khổ, lúc này vỗ đùi ngồi bệt xuống dưới đất gào lên "Mạng của ta sao lại khổ như vậy! Nếu có thể đổi mạng ta cho Tứ lang, ta 10 phần đều nguyện ý. Nhưng hiện tại thực sự không có cách nào, trong lòng ta cũng khổ a, Lý Thanh Liên ngươi lời nói ra đều ám chỉ ta bức tử cháu trai, đây là muốn ép chết ta a!"

Bỗng nhiên từ trên trời rơi xuống cái mũ bất hiếu với mẹ chồng, Lưu Thải Phân còn ở trên đất khóc lóc om sòm, Lý Thanh Liên cũng chỉ có thể trợn tròn mắt. Chung quy gừng càng già càng cay nha.

"Ta khinh, ta còn lạ gì Lưu Thải Phân ngươi. Ta sinh được đứa con gái lúc chưa lấy chồng ai cũng khen nó tốt. Sao gả vào nhà ngươi mới hai năm, đến miệng lão bà ngươi là đồ bất hiếu? Rõ ràng là cố ý, lúc con gái ta đi thăm nhà mẹ đẻ thì Tứ lang còn khoẻ nhưng trở về liền bệnh nặng, ta xem rõ ràng là ngươi không muốn khuê nữ ta sống tốt. Nhà mẹ đẻ nàng còn chưa có chết, sẽ không để mụ đàn bà chanh chua như người giày xéo!" Mắt thấy nữ nhi bị doạ dẫm, Lục Thúy Bình liền tiến lên mắng. Lục Thúy Bình khi chưa xuất giá là người Lục gia thôn, cha nàng ở phía đông của thôn cũng có chút tiếng tăm, lần này nhà mẹ đẻ và anh em họ của nàng cũng tới!

Việc này là Lưu Thải Phân đuối lý, lúc này càng không thể ỷ người trong thôn áp chế Lục Thúy Bình. Lưu Thải Phân rũ mắt xuống tính toán người vừa mắng nàng "Kia bà thông gia ngươi nói xem, việc này làm sao bây giờ? Nhà ta thật sự không thể bỏ ra nổi một khoản bạc lớn như vậy!" Lời của Lưu Thải Phân nói đây đều là thật, nguyên bản ở trong thôn Lục gia gai cảnh nghèo khó, bằng không cũng không đến nỗi 18 tuổi mới cho đứa con lớn nhất thú tức phụ, con thứ hai cũng ngay sau đó kết hôn lại càng móc rỗng của cải cộng thêm phải đi mượn bên ngoài. Có thể nói khi tiểu nhi tử kết hôn tiền đều do chính hắn kiếm được, lúc lấy vợ cũng đã 20 tuổi rồi nên mới chỉ sinh được một đứa là Lục Kim Lưu. Đen đủi hơn là năm ngoái vừa trả qua hạn hán, hiện tại Lục gia thật sự rất nghèo, muốn bỏ ra khoản tiền đó thì phải bán ruộng, thế nhưng đó chính là gốc rễ, là mạng của cả cái nhà này a ... Lưu Thải Phân làm sao cũng không chấp nhận cái chủ ý này."

"Tốt, tốt, ngươi đây chính là muốn mạng của Thanh!" Lục Thúy Bình một mặt đau lòng, "Chẳng khác nào một miếng thịt rơi từ trên người ta xuống cả, Thanh Liên a, nương sẽ vì ngươi tính toán."

"Nương, ta muốn Tứ lang thật khoẻ mạnh, " Lý Thanh Liên thút thít khóc nấc lên, có thể nói là vô cùng điềm đạm đáng yêu!

"Nương cũng làm nương rồi, đương nhiên biết trái tim của ngươi sẽ đau, huống hồ Thanh Liên con ta là người thiện tâm, yên tâm nương xác định sẽ vì ngươi làm chủ." Lục Thúy Bình khuyên Lý Thanh Liên xong liền chuyển hướng sang Lưu Thải Phân, "Lý gia ta ra 15 lượng bạc, thêm quà cưới năm đó ở bên trong, Thanh Liên nhà ta muốn hòa ly."

Tiếng bàn luận ở xung quanh nhất thời càng lớn hơn, bất kể là gì thì việc Thanh Liên hoà ly cũng là một chuyện không hề dễ nghe. Sau khi nghe lời tuyên bố của Lục Thuý Bình thì Lục Đại Tráng là đại ca cũng giật nảy mình, "Đại muội, tiền này coi như là giao cho Lục gia, chúng ta đều là nhân chứng, còn hoà ly thì nên suy nghĩ lại!" Lục Đại Tráng là. người đàng hoàng, lời nói này hoàn toàn là vì cháu gái . Nữ nhân bây giờ một khi hòa ly thì có ngày nào sống dễ chịu đâu.

Lý Thanh Liên cũng lập tức nhào đến trên đùi Lục Thúy Bình,"Nương, ta không muốn, Thanh Liên đã gả cho phu quân thì sống chết đều là người nhà họ Lục, nào có đạo lý lại đi hoà ly!" Lời này vừa nói ra mọi người đều đồng ý, là cái lý này, con. gái Lý gia quả thực là cô gái tốt!

Lục Thúy Bình vỗ nhẹ vào đầu Lý Thanh Liên, rồi quay đầu về phí Đại Tráng nói, "Đại ca, ta đã nghĩ rất rõ ràng, sau chuyện này Lục gia sẽ không tha cho Thanh Liên, nữ nhi của ta mà ở lại chắc không còn ngày lành!"

Lục Đại Tráng không lên tiếng, nói cho cùng đây là chuyện của Lý gia, hắn làm ca ca thì cũng chỉ khuyên được một câu, với lại muội hắn một khi đã quyết định sẽ không thay đổi, cục kì cứng đầu. Tuy rằng vẫn không tán thành nhưng hắn không có ý định nhúng tay.

"Thanh Liên, ngươi liền nghĩ đi, muốn hoà ly về nhà hay là vẫn mang nhi tử về Lục gia? Đừng trách vi nương nhẫn tâm, nương cũng là vì ngươi."

Lục Kim Lưu nghe đến say sưa ngon lành liền không nhịn được tán thưởng. Nguyên lai bà ngoại hắn mới là ảnh hậu a, quả nhiên di truyền vẫn rất quan trọng. Mẹ hắn có hai lựa chọn đều mang lợi về mình nha.

Hai mẹ con Lý Thanh Liên kẻ xướng, người hoạ mà biểu diễn một màn. Khiến Lưu Thải Phân khó xử cuối cùng phải chấp nhận phương án hoà ly.

Cuối cùng Lý Thanh Liên sẽ thành công thoát thân, Lục Kim Lưu hắn cũng thành công đi lên huyện, có thể nói đều đạt được mục đích của chính mình, về phần Lục Viễn còn chưa biết chuyện gì, đứa con trai này chỉ có thể đồng tình với lão ba vài giọt nước mắt thôi!