Edit: leonion
...............................................
Thời gian vội vã qua đi, đảo mắt một cái Lục Kim Lưu đã sắp tròn 1 tuổi. Năm hạn hán đã kết thúc thế nhưng nó vẫn để lại cái bóng, ít nhất đối với người nông gia năm nay thật khó khăn mà trải qua. Lúc này, Lục Viễn vẫn luôn kỳ vọng đối với trưởng tử của mình, liền tên cũng chưa đặt, vẫn luôn suy nghĩ chờ thêm lúc đi làm công thỉnh ông chủ cấp cái tên, với suy nghĩ này mà kéo dài mãi tới bây giờ ! Chính là một năm nay theo như hắn thường quan sát thì Lục Viễn đã làm cái gì mà luôn phải xin lỗi Lý Thanh Liên. Bình thường vì Lục Viễn thường nhường nhịn mọi việc nên nàng càng khó chịu với hắn.Còn là chuyện gì đang xảy ra thì do tuổi tác hạn chế nên Lục Kim Lưu không rõ.
Mấy ngày nay Lục Kim Lưu phát hiện ra Lý Thanh Liên có chút không đúng, một tháng trước Lục Viễn ra ngoài làm việc. đại khái là do công việc nhiều mà đến nay vẫn chưa trở về. Lục Kim Lưu cảm giác không thoải mái, rõ ràng là gần đây Lý Thanh Liên nhìn hắn không được tốt cho lắm, nhưng mà cảnh giác như vậy không cần lắm dù sao hắn cũng còn nhỏ nên phát sinh chuyện gì cũng không ngăn cản được.
Tại một buổi tối khi tất cả đều ngủ rồi, Lý Thanh Liên lặng lẽ từ trên giường đi mở cửa sổ. Lục Kim Lưu cảm thấy quả nhiên sự việc bắt đầu liền thở phào nhẹ nhõm, không cần phải tiếp tục hàng ngày lo lắng đề phòng. Bây giờ chỉ muốn xem Lý Thanh Liên muốn làm cái gì ? Đây là muốn làm gì để cha hắn về nhà đưa tiền. Theo hắn quan sát là nương đối với cha dường như không có chút tình cảm nào, chỉ muốn tiền, cha hắn thật thà mỗi tháng đều giao hết cho Lý Thanh Liên, chính ông một chút tiền tiêu vặt cũng không cầm, không như anh em mình khôn khéo giữ trên người một ít, chắc chắn là trên người không có đồng nào.
Mang theo một loại tâm lý mơ hồ không thể miêu tả rõ được. Lục Kim Lưu vô lo vô nghĩ quyết định ngủ trước rồi tính, ngược lại hắn hiện tại thức cũng không làm gì được. Mới nhắm mắt lại thì một đôi tay đυ.ng tỉnh, Lý Thanh Liên cởϊ qυầи áo hắn ra rồi lấy khăn đã ngâm qua nước lạnh dường như muốn đắp lên. Này thật không đúng, nàng là muốn lấy mạng hắn a ! Lục Kim Lưu sợ ngây người, coi như Lý Thanh Liên không thích hắn thế nhưng chưa từng nghĩ nàng lại làm vậy, chính mình dù sao cũng là nàng hạ sinh.
Lục Kim Lưu phục hồi tinh thần lại, dù như thế nào hắn không nghĩ rằng vừa chiếm được nhân sinh như vậy liền mất đi, lần sau chưa chắc đã được may mắn lần nữa. Đè xuống tâm lí chua xót khó giải thích, biết rằng muốn nói với Lý Thanh Liên vi mẫu từ ái nhưng thanh âm hàm hàm hồ hồ hô một tiếng: "Ăn, ăn"
Kỳ thực một tháng trước hắn đã phát ra tiếng, chỉ là tâm hồn là người trưởng thành không được tự nhiên nên vẫn chưa từng mở miệng gọi ai. Không nghĩ rằng đời này mở miệng lại trong hoàn cảnh như thế này nói câu vô nghĩa.
Lý Thanh Liên động tác dừng một chút nhưng chưa để Lục Kim Lưu thở ra một hơi thì bắt đầu hành động tiếp.
" Ngươi chớ có trách ta, muốn trách thì trách cha ngươi. Lúc trước nếu hắn không làm hỏng danh tiết ta, ta sớm có thể gả cho Tề ca, nào cần thiết gả vào Lục gia chịu tội. Đúng, chính là trách cha ngươi ! " Câu sau ngữ khí nàng càng dữ tợn, dù sao lần đầu làm việc như vậy nàng cần phải có đủ lí do chống đỡ cho chính mình.
Lúc sau lại thay đổi thành khuôn mặt từ ái nhỏ giọng nói: " Hài tử, ngươi là bé ngoan của nương. Trải qua một lần này nương có thể sống cuộc sống tốt. Ngươi cũng ngóng trông nương tốt đi ? Ngươi luôn ngoan ngoãn hiếu thuận, lần này coi như giúp nương một lần cuối cùng. Nương sau đó đều sẽ vì ngươi cầu phúc ! "
Sau đó liền phát ra những ngôn ngữ đáng khinh:"Tứ lang, ngươi và ta chỉ làm mẹ con một năm ngắn ngủi, nghĩ đến cũng không thân thiết gì. Ngóng trông ngươi sớm ngày tìm tới cha mẹ chân chính, khi đó mới có một cuộc sống tốt. Nương là vì tốt cho ngươi, ngươi nên nhớ kĩ !"