Chương 1-1: Tân sinh (1)

Edit: leonion

...............................................

Lục Kim Lưu cảm thấy kì quái, không phải chính mình đã chết rồi sao, đây là nơi nào?

Hắn nỗ lực muốn mở mắt ra thế nhưng không mở ra được không nói, còn cảm giác xung quanh thân mình là một mảnh tăm tối. Chẳng lẽ mù sao? Hắn không hoảng, chỉ bắt đầu phân tích tình cảnh của mình.

Lục Kim Lưu luôn luôn bình tĩnh đầy lí trí, bằng không cũng sẽ không từ cô nhi với hai bàn tay trắng ở nông thôn phấn đấu tới nơi đất khách quê người gây dựng sự nghiệp. Hắn từng bày qua quán vỉa hè, mở cửa hàng,... Trong quá trình đó nhận bao nhiêu lừa gạt, ác ý từ những tên tiểu hỗn đản không nghề nghiệp. Mặc dù có xảy ra tranh chấp nhưng cũng không ra tay quá nặng vì quá khứ còn bé từng trải. Lục Kim Lưu là cô nhi nhưng sinh hoạt ở nông thôn, bên cạnh lại là thôn dân chất phác, từ nhỏ ăn cơm của người trong thôn, tuy rằng khổ cực nhưng cũng coi như bình an lớn lên! Lục Kim Lưu lúc còn nhỏ cho tới khi lớn lên đều yên lặng giúp đỡ thôn dân trong khả năng của mình, về sau phát đạt cũng tận lực trả ơn người trong thôn!

Hắn không hiểu nổi tại sao mình sẽ chết, tự nhận không làm chuyện gì thương thiên hại lí a, tương phản bởi vì từ nhỏ là cô nhi, tiền kiếm được gần nửa làm từ thiện. Kết quả vừa muốn tìm bầu bạn đồng hành cùng mình suốt đời lại xảy ra cơ sự này.

Thử giật giật thăm dò , phát hiện mình ở một chỗ ấm áp trong nước. Lại nghe bên ngoài một người kinh ngạc thốt lên. Nói cái gì mà Lục Kim Lưu nghe không hiểu nhưng hắn có thể đoán được đại khái chính mình đầu thai. Nhất thời liền vui vẻ, đầu thai còn có kí ức kiếp trước , quả nhiên ở hiền gặp lành. Không uổng công mình để lại di chúc làm từ thiện, giúp người làm niềm vui đền đáp tổ quốc !

"Lão tam, tình huống bây giờ ngươi cũng biết, năm nay mùa hạn ! Ngày trăng tròn của tứ tiểu tử cũng không có, này đó khoai lang ngươi biết đại gia ta mấy ngày nay cấp ngươi liên tục!" Lưu Thải Phân đem rổ đưa cho con thứ ba của mình, nàng cũng biết chuyện này tương đối khó coi, thế nhưng không phải đứa nhỏ này đến không đúng lúc sao!

"Nương, ta biết. Kia có thể hay không cho Thanh Liên mấy quả trứng gà bồi bổ, mẹ không ăn thì hài tử cũng cần phải ăn." Lục Viễn gãi đầu, ông biết tứ nhi sinh ra đúng năm hạn hán, nương cũng không yêu thích hắn, thế nhưng đây là đứa bé đầu tiên ông vẫn rất quan tâm!

"Tại a nương, hài tử đều phải ăn, đứa con quý giá của ta kia sáng sớm phải cùng Kim Hương nhao nhao suy nghĩ ăn trứng đây! Đây chẳng khác nào lấy thịt từ trên người ta sao, thật là muốn mạng của ta, nha nha...."

Lục gia đại tẩu Lưu Hồng Hà nói xong liền nha nha khóc lên, trong nhà hiện tại cũng bắt đầu ăn uống kham khổ, sau đó không biết cớ sự gì tiểu tử kia sinh ngay lúc này, liên lụy đến nàng! Nhà mẹ đẻ nàng cùng Lưu Thải Phân có chút quan hệ, bình thường luôn được bà yêu thích, hiện tại liền dựa thế nháo lên!

Lục Viễn mím môi, không nói lời nào cũng không động đậy. Chính mình nhi tử Lưu Thải Phân vẫn biết một ít tính bà , kiên quyết hướng đến sẽ không đổi ý. Trong nhà, ông là đứa nhỏ may mắn, đi trong thành làm việc cư nhiên được chưởng quỹ yêu thích dạy cho chút bản bản lĩnh sau đó trong nhà đều phải dựa vào lão tam đây!

"Ăn ăn ăn, trong nhà là ít đi các ngươi thức ăn sao? Lớn tuổi rồi còn cùng cái trẻ con tranh ăn ! Không ngại ngùng hả, sao không đi làm cơm đi?"

"Nương, ta chỉ là xót hài tử của mình, người đừng nóng giận, ta lập tức đi ngay!" Lưu Hồng Hà nghĩ tiểu thúc mỗi tháng đều chu cấp tiền bạc, cũng không gây sự nữa ! Tiểu thúc làm việc ở bố trang hiện tại sinh ý đình trệ, thế nhưng qua khoảng thời gian này vẫn cần người. Cuối cùng chỉ đành ngượng ngùng đi ra.

Trong phòng bếp Lục gia nhị tẩu Vương Tiểu Hoàn đã sớm bận việc, đương nhiên nhà chính bên trong có động tĩnh nàng vẫn nghe không ít. Chỉ là nàng và Lưu Hồng Hà khác nhau, cũng không dám làm ầm ĩ, năm đó cảnh bị trả về nhà, trước đó mất mặt hiện tại khả năng mất mạng. Phải biết bởi vì sính lễ Lưu Thải Phân đối với nàng rất không vừa ý, nếu không phải nàng không chịu thua kém vừa vào cửa liền sinh hai đứa con trai thì không biết bị giày xéo thành dạng gì!