Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Nữ Chủ Tu Tiên Chậm Thôi

Chương 39: Vào chiến trường

« Chương TrướcChương Tiếp »
"Mọi người đến thật sớm"

"Nạp Lan Diễm, ngươi vẫn chưa bị tước quyền dẫn đội sao?" Hỏa Viêm quái gở nói

Người gọi Nạp Lan Diễm thân hình như rắn nước, khắp người tỏa ra sự quyến rũ. So với Hồng Liên thì người này chỉ hơn chứ không kém

"Hỏa Viêm, miệng ngươi vẫn độc như vậy. Thanh Nguyệt thành bọn ta xin bái phục"

Uyển Ngưng nghe cuộc trò chuyện của họ liền biết đoàn đội mới đến này là Thanh Nguyệt thành. Năm tiểu thành đã đến bốn.

Thông đạo lại một lần nữa sáng lên. Thanh Huyền Thành rốt cuộc xuất hiện. Đi đầu là tu sĩ có chút nhỏ con, khóe miệng câu lên nụ cười khá giả tạo:" Để các vị đợi lâu"

Nàng đưa mắt đánh giá một lượt các tiểu thành đều có người đạt đến trúc cơ, thậm chí là trúc cơ trung kì. Xem ra đều không đơn giản

Phía xa bọn họ ba đại thành của đại lục Thương Lan cũng đã xuất hiện. Bọn họ chỉ đứng yên ở đó nhưng vô hình trung khí thế nghiền ép các tiểu thành

Nam Cung Lễ truyền âm cho nàng:" Bên trái là Thương Dục Thành, giữa là Thương Hành thành, cuối cùng chính là Thương Phù thành. Người trẻ tuổi của bọn họ rất mạnh, năm nay có lẽ còn mạnh hơn năm trước. Ngươi cẩn thận một chút"

Uyển Ngưng khẽ nheo mắt nhìn theo hướng thành chủ nói. Thầm bất ngờ, thấp nhất là cửu cảnh sao.

Quay lại một tháng trước, Nam Cung Lễ từng đến gặp nàng, hắn hy vọng nàng có thể dẫn dắt mọi người, tình huống xấu nhất có thể đảm bảo tính mạng họ. Ông ấy cũng không muốn nàng bại lộ quá sớm. Xem như lá bài chưa lật của Thanh Ngân bọn họ

Lúc này âm thanh của lão giả không biết xuất hiện từ lúc nào vang lên:" Mọi người đã đến đông đủ, mau nhận ngọc giản rồi vào chiến trường"

Thấy lão giả xuất hiện, thành chủ các thành đều cung kính gọi lão:” Sơn Hộ pháp”



“Luật lệ vẫn như mọi năm, tích đủ 1000 tinh lệnh đi đến Bắc Đẩu Sơn. Trong chiến trường tính mạng đều nằm trên tay các ngươi không nên lơ là”

Từ Phương lúc này liền hỏi:" Làm sao để vào chiến trường, ta lại không thấy lối vào a"

Nam Cung Lễ trả lời hắn:" Ngươi chỉ cần bóp nát ngọc giản không gian trong tay liền vào được chiến trường. Tất cả mọi người đều sẽ bị phân tán ra, hy vọng các ngươi theo lời ta nói tìm đoàn đội của mình, hỗ trợ nhau”. Lời cuối hắn như cố ý liếc về phía ba người họ.

Từng người đã bóp nát ngọc giản biến mất tại chỗ, Uyển Ngưng cũng nhận lấy ngọc giản siết chặt tay, ép vỡ ngọc giản. Cảm giác giống như lúc qua thông đạo không gian lại xuất hiện. Lần này trước mắt nàng xuất hiện một lục địa cổ xưa, bầu trời âm u. Mang theo cỗ thê lương không thể hiểu được.

Uyển Ngưng đè nổi khác thường trong lòng xuống. Nhanh chóng di chuyển. Trước khi vào chiến trường Nam Cung Lễ đã phát cho bọn họ một công cụ có thể tìm thấy nhau trong chiến trường. Nhưng trước khi tập hợp nàng có chuyện quan trọng hơn phải làm

Chuyện ám sát, nàng không lên tiếng không phải đã quên. Hôm nay nhưng lúc họ vô ý nàng đã ném một ít thứ thú vị lên người họ. Có lẽ sắp phát tác rồi

"Tiểu Hắc, mau giúp ta tìm bọn họ"

Tiểu Hắc lúc này cực kì không muốn, ghét bỏ nhìn nàng. Nó là yêu thú không phải chó đâu. Mặc dù mũi có chút nhạy bén nhưng không thể làm việc mất hình tượng như vậy.

"Tiểu Hắc còn không mau tìm"

Tiểu Hắc không tình nguyện nhưng nó cũng muốn gϊếŧ ba người kia đành phải ngửi ngửi vậy

Chỉ thấy quả cầu đen xù nhảy xuống khỏi tay nàng, mũi khẽ nhúc nhích:" Tiểu Ngưng Ngưng ta ngửi thấy những tên tán tu kia ở rất gần đây. Là phía này"

Nói rồi Tiểu Hắc phóng đi. Uyển Ngưng nhanh chóng bám theo



Giọng Tiểu Hắc vang lại:" Là phía trước"

Uyển Ngưng dừng lại, nhảy lên thân cây. Quả nhiên ba người họ đã sớm tập hợp, cũng đỡ tốn công nàng đi tìm. Ở chung một chỗ rất tốt

Lúc này ba người Từ Phương, Tạ Thủy, Mạc Nhĩ đang bị bao vây bởi đám yêu thú cấp hai. Dọc đường đi có rất nhiều yêu thú cấp một cấp hai, có lẽ đây chỉ là phía ngoài của chiến trường. Mặc dù chỉ là yêu thú cấp thấp nhưng bị bao vây cũng khó nguyên vẹn trở ra

Tạ Thủy như nhận ra sự khác thường liền lên tiếng:” Tại sao đám yêu thú này chỉ tấn công chúng ta?”

Mặt Từ Phương xuất hiện chút ngưng trọng:” Trước thoát khỏi đám thú này đã”

“Chúng như phát điên vậy, không ngừng lao về phía chúng ta” Mạc Nhĩ vừa gϊếŧ một con yêu thú vừa lên tiếng

“Rốt cuộc xảy ra chuyện gì”

“Các ngươi muốn biết chuyện gì đang xảy ra ư, để ta đến nói cho các ngươi biết vậy”

Ba người họ bất động thanh sắc nhìn lên thân cây:” Uyển Ngưng là cô, cô đã làm gì chúng tôi”

Đám yêu thú này chắc chắn có liền quan đến nàng ta.

“Làm gì. Tôi chỉ muốn các người nếm hương vị bị vây công là như thế nào. Có phải rất thú vị không”

“Ngươi, Ngươi điên rồi”

“Nguyên tắc của ta rất đơn giản, người không phạm ta ta không phạm người, nếu các ngươi đã có ý muốn gϊếŧ ta. Hà tất gì ta phải giữ mạng sống cho các ngươi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »