Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không: Nông Gia Trù Nương Thích Làm Ruộng

Chương 2: Ta Xuyên Không Rồi?

« Chương TrướcChương Tiếp »
Mục Vệ Dân nhìn bóng dáng cha hắn, hi vọng trong mắt trở lên ảm đạm.

Mục Vệ Dân: “Ta đi vay tiền, ta nhất định phải chữa khỏi cho tiểu Thu!”

“Ta cũng đi, ta đi tìm nương ta, khẳng định sẽ có biện pháp.” Điền Tuệ bàn bạc cùng Mục Vệ Dân.

Nói xong, hai người đóng cửa phòng lại rồi rời đi.

Bọn họ nói có ý gì? Cái gì vay tiền? Tình huống của mình như thế nào? Mục Thu nghi hoặc.

Đột nhiên, Mục Thu cảm giác được trên đầu có một trận đau đớn, nàng vừa mở mắt, phát hiện hoàn cảnh trước mắt rất kỳ quái, cách đó không xa có suối nước thanh khiết nhìn thấy đáy, một tòa nhà bằng trúc nhỏ, còn có một đường nhỏ thông với toà nhà nhỏ, còn lại là nơi bùn đất toàn màu đen.

Mục Thu đi vào phòng nhỏ, trong phòng trống rỗng có một cái bàn, một chiếc ghế dựa, cạnh cửa còn có một cái tủ, mỗi một ngăn tủ đều có một cái bình nhỏ, đại khái có mười cái ô vuông.

Mình không phải là xuyên không đi? Cái này tại sao lại giống như là không gian trong truyền thuyết? Mục Thu duỗi tay lấy một cái bình, vừa mở ra nhìn một cái thì ra là một hạt giống, nhưng là không biết là loại thực vật gì.

Mục Thu buông cái bình ra, đi đến bên cạnh suối nước, đây chắc là linh tuyền đi kèm với nữ xuyên không đi. Ta nếm thử xem nào, thế là duỗi tay ra vốc một vốc nước, hương vị ngọt lành, sau khi uống xong có cảm giác thân thể nhẹ nhàng không ít, mà thân thể của nàng trong hiện thực đang nằm ở trên giường, những vết thương nhỏ đang từ từ khép lại, khôi phục không ít.

Sau khi khám phá xong, Mục Thu liền muốn đi ra ngoài, nàng còn không có biết tình huống hiện tại như thế nào đâu!



Mình nên ra ngoài thế nào đây. Ôi mẹ ơi, mình sẽ không phải là không ra được đi? Mục Thu hô to một tiếng:"Ta muốn ra ngoài."

Trước mắt loé lên, hoàn cảnh chung quanh nàng thay đổi, nàng lúc này đang nằm ở trên giường đất,tất cả những thứ xung quanh đều có vẻ cũ kĩ, cũng có thể nhìn ra được sự nghèo khó của gia đình này. Tường đất, trong phòng có một cái bàn, hai cái ghế dựa, còn có một cái dây thừng, vắt từ đầu này đến đàu kia, bên trên treo bộ quần áo đày mảnh vá, trống trải y như căn nhà trúc!

"Trời ơi! Mình là xuyên tới thời đại nào, như thế nào lại nghèo như vậy?"

Nàng cúi đầu nhìn cái chăn trên người nàng, một tâng hơi mỏng, vừa nhìn liền biết đã dùng nhiều năm, cũng là vá rất nhiều mảnh vá, may mà rất sạch sẽ, vừa thấy liền biết đây là người chịu khó.

Mục Thu xốc chăn xuống giường, đẩy cửa đi ra ngoài, trên người vẫn còn có chút đau, nhưng vẫn có thể xuống đất.

Chỗ này là kiểu là tứ hợp viện, trong viện nuôi một ít gà, đang tìm ăn bốn phía. Nhìn không có người, Mục Thu liền về tới trong phòng.

Qua một canh giờ, Điền Tuệ từ chỗ nương nàng đã trở lại. Đi vào trong phòng đầu tiên liền đi xem Mục Thu.

“Tiểu Thu, ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào? Ngươi như thế nào lại xuống giường, mau trở về nằm.”

Điền Tuệ kinh hỉ nhìn Mục Thu. Nhìn phụ nhân nhỏ bé trước mặt, đây hẳn là nương của thân thể này. Ăn mặc quần áo cổ đại, tuy rằng khí sắc cũng không tốt, nhưng xem ngũ quan, vẫn là rất thanh tú.

"Nương, ta không có việc gì, ngươi đừng lo lắng."



“Ai, được được được, ngươi mau đi nằm. Ta đi tìm xem cha ngươi còn có ca ca ngươi bọn họ.”

"Được."

Mục Thu trở lại nằm trên giường. Điền Tuệ ra cửa, đi tìm Mục Vệ Dân cùng hai nhi tử của nàng. Đại nhi tử của nàng gọi là Mục Hoà Bình, nhị nhi tử gọi là Mục Hoà An, hai đứa là sinh đôi, đều 15 tuổi, tiểu nữ Mục Thu năm nay 13 tuổi.

Chờ khi Mục Thu từ trong mộng tỉnh lại, liền thấy mép giường được nàng vây quanh vài người. Một vị trung niên đại thúc, hẳn là phụ thân nàng, hai nam hài cao cao, diện mạo cực kì giống nhau, cùng chung một đặc điểm, đều thực gầy. Nhưng là người một nhà này lớn lên đều khá xinh đẹp.

“Tiểu Thu, ngươi tỉnh? Cảm giác thế nào.” Mục Vệ Dân nhìn thấy Mục Thu tỉnh, vội vàng hỏi.

"Ưm? Ta không có việc gì, có thể rót giúp ta một chén nước không?

“Tiểu Thu, ngươi làm ta lo chết đi được, lúc đang làm việc liền nghe được có người nói ngươi ngã từ trên núi xuống, sao lại không cẩn thận một chút, thế mà lại làm chúng ta sợ hãi.” Mục Hoà Bình có chút trách cứ nói.

Mục Hoà An: “Đúng thế, ngươi xảy ra chuyện chúng ta biết làm sao bây giờ.”

Vài người cùng nhau thăm hỏi làm Mục Thu có chút ngốc, nàng từ nhỏ chính là cô nhi, vẫn luôn lớn lên ở cô nhi viện, còn chưa từng cảm nhận được tình thân. Nhưng là loại cảm giác này thực đặc biệt, trong lòng tràn đầy.

Mục Thu quyết định, phải đối đãi tốt thân nhân tự dưng có được của nàng.
« Chương TrướcChương Tiếp »