Tay Cổ Nguyệt nhẹ vẫy một cái, Lưu Đình trên giường cũng có động tác. Lông mi khẽ động, nàng từ từ mở mắt có chút mơ màng nhìn trần nhà sau đó mới quay nhìn xung quanh.
Nàng nhớ mình bị kéo vào ảo cảnh sau đó bị một yêu thú tấn công. Gϊếŧ chết yêu thú kia, nàng loáng thoáng thấy một bóng đen sau đó mất đi ý thức.
Nghĩ đến đây, mày Lưu Đình nhíu lại. Nàng nhanh chóng ngồi dậy, cảnh giác quan sát mọi thứ xung quanh. Mọi thứ nàng thấy là một căn phòng với sắc màu đen tuyền.
"A, phản ứng bảo bối thật đáng yêu."
Từ sau lưng vang lên một giọng nói khiến Lưu Đình hoảng hốt. Nàng định quay lại tấn công nhưng người phía sau đột ngột vươn tay ôm lấy nàng khiến Lưu Đình không thể nhúc nhích được.
"Ngươi là ai?!! Mau buông ta ra!!" Lưu Đình tức giận hô lên.
Mà người phía sau chỉ khẽ cười vài tiếng sau đó chậm rãi buông tay ra. Lưu Đình cảnh giác quay người lại và nhanh chóng nhận ra người phía sau này là Cổ Nguyệt.
"Là ngươi? Ngươi rốt cuộc mang ta đến đây là có mục đích gì?!" Lưu Đình nhíu mày càng sâu, không hề thả lỏng phòng bị.
"Bảo bối, ta có mục đích gì đâu a. Lỗi do ngươi, đã đáng yêu như thế còn cứ thích ở trước mặt ta lắc lư, ta là kiềm lòng không được thôi." Cổ Nguyệt vẫn cười ngâm ngâm, không chút nào cho rằng việc mình làm là không ổn.
Lưu Đình vẫn không nói gì, trong lòng có phần tin tưởng nhưng rất nhanh lại bị nàng phủ định. Kỳ quái! Nàng đã trở nên tự luyến từ khi nào vậy chứ.
"Thả ta trở về!" Lưu Đình nghiêm túc nói, không màng đến vẻ mặt tổn thương của Cổ Nguyệt khi nàng nói ra câu đó.
"Không được nga. Ta rất luyến tiếc bảo bối. Vì ngươi ta còn không tiếc đắc tội một quái vật đâu." Cổ Nguyệt bĩu môi, thái độ khiến Lưu Đình càng thêm khó chịu.
"Ai quản ngươi!! Nói đi! Làm sao mới đồng ý thả ta trở về?"
Cổ Nguyệt vừa nghe nàng hỏi xong lập tức mỉm cười. Trong mắt Cổ Nguyệt lóe qua đắc ý nhưng Lưu Đình lại không để ý, chỉ thấy Cổ Nguyệt mỉm cười như thỏa mãn nàng đã thở phào nhẹ nhõm.
"Không thả ngươi về là vì sợ ngươi chạy, thế nên bảo bối chỉ cần lập một khế ước với ta là được nga."
Lưu Đình cứng đờ người, ánh mắt nhìn Cổ Nguyệt càng thêm bất thiện. Lập khế ước, ai biết lập là khế ước gì, lỡ không may thì nàng chẳng phải trở thành con rối của người này hay sao?
Nhận thấy được sự kháng cự của Lưu Đình, Cổ Nguyệt cũng không gấp gáp. Nàng từ không gian trữ vật lấy ra một chuỗi xích sau đó từng bước từng bước tiến về phía Lưu Đình.
"Nếu ngươi không đồng ý thì không còn cách nào khác, ta đành giam giữ bảo bối lại vậy."
Lưu Đình cả người căng thẳng, ngay khi Cổ Nguyệt tiến tới thì vội thi thuật tránh ra. Thế nhưng khi nhìn lại nàng giật mình phát hiện Cổ Nguyệt không biết lúc nào đã không có ở trong phòng.
"Thật là không ngoan, nhưng không sao, ta bắt được ngươi rồi."
Giọng nói từ sau lưng vang lên, theo đó là tiếng vòng xích ngay bên cạnh tai. Lưu Đình khẩn trương thành ra hấp tấp lui lại, không ngừng hô lên:
"Dừng dừng, ta đồng ý!!"
Nàng kinh sợ nhìn Cổ Nguyệt nửa người lộ ra bên ngoài, nửa người giấu bên trong sương đen. Nếu nhớ không lầm thì chỉ có cao thủ Cao Cấp mới có thể hóa cơ thể thành nguyên tố. Trông trẻ như thế không ai ngờ cảnh giới của nữ tử này đã là Cao Cấp rồi.
"Nếu đã đồng ý thì đến đây nga." Cổ Nguyệt mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy Lưu Đình.
Lưu Đình kiêng dè tiến lại gần, Cổ Nguyệt mỉm cười nhỏ máu xuống sàn nhà sau đó bảo nàng cũng làm như vậy. Lưu Đình bất cam tình nguyện làm theo, thần sắc Cổ Nguyệt lúc này đột nhiên trở nên nghiêm túc. Nàng lẩm nhẩm đọc chú bằng một loại ngôn ngữ kỳ quái Lưu Đình chưa nghe nao giờ.
Khi lời chú kết thúc, dưới chân hai người cũng hiện lên một pháp ấn màu đỏ. Nó dần dần hóa thành ánh sáng, in lên lòng bàn tay hai người một dấu ấn hình đầu lâu màu đỏ.
"Khế ước hoàn thành. Hẹn gặp lại, bảo bối." Cổ Nguyệt nhìn dấu ấn trên tay rồi cười ra tiếng, sau đó lại vẫy tay một cái.
Lưu Đình chỉ cảm thấy dưới chân trống rỗng, nàng rơi xuống. Trước khi mất đi ý thức, nàng dường như thấy Cổ Nguyệt nhìn hướng nàng bằng ánh mắt rất phức tạp.
***
Lăng Tử Thần không ngủ một đêm, nàng thực sự không biết nên làm sao tìm Lưu Đình trở về. Đối phó với Cổ Nguyệt sẽ làʍ ŧìиɦ huống của nàng sẽ trở nên xấu đi. Nàng do dự không biết có nên đánh lên hay không.
"Quầng thâm mắt của ngươi nổi bật không kém bản thể của ta." Gấu trúc nữ Đoan Nhĩ cho hay vào sáng hôm sau.
"...." Lăng Tử Thần thật sự không đáp lại được.
"Còn đang lo lắng cho Lưu tiểu thư?" Giang Tử nhướng mày hỏi.
"Hừ! Thánh mẫu sao?!" Đan Nhược Ly lạnh lùng nói một câu sau đó hoàn toàn không để ý đến Lăng Tử Thần.
"Không cần lo lắng nữa, nàng vừa mới trở về, dù sắc mặt không quá đẹp đẽ cho lắm." Giang Tử nhún vai, tự nhiên thể hiện sự hờ hững của mình.
"Trở về rồi?!" Lăng Tử Thần không khỏi ngẩn ra, hiển nhiên không ngờ Cổ Nguyệt có thể dễ dàng thả người như vậy. Nhưng nghĩ đến sắc mặt Lưu Đình không tốt nàng cũng đã có thể đoán được, hẳn là Lưu Đình giao dịch với Cổ Nguyệt nên mới được thả về.
"Như vậy cũng tốt! Người cũng về rồi, vị Đoan chỉ huy này chắc cũng nên mang Thiên Hư Thảo trả lại rồi đúng không?!" Lăng Tử Thần liếc sang Đoan Nhĩ, người đang gặm màn thầu trên bàn.
"Vì cần gấp nên ta, ta đã lỡ dùng một nửa thảo dược rồi." Đoan Nhĩ chuyển động con người, ấp úng đáp lại.
"Vậy thì trả tiền một nửa thảo dược đó cho nàng ta đi!" Giang Tử trừng mắt, không nể tình mà nói.
"Hảo đi. Nhưng người không có ở đây, các ngươi chắc không định bảo ta lên trả ngay bây giờ đi?" Đoan Nhĩ cũng không dám nói chuyện lớn tiếng như bình thường, thái độ rất cẩn thận.
"Ăn sáng trước đã, sau đó nương cớ mang đồ ăn lên rồi nói về việc đó." Giang Tử ra chủ ý sau đó tiếp tục ăn thức ăn của mình.
"Vậy không có việc thì ngươi không định mang thức ăn lên cho người ta luôn à?!" Lăng Tử Thần thầm nghĩ, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra.
Ăn uống xong rồi bọn họ mới đi đến phòng Lưu Đình. Đan Nhược Ly mặt lạnh như tiền, Giang Tử hờ hững không quan tâm, Đoan Nhĩ chột dạ, việc gõ cửa lẫn giải thích rơi vào người Lăng Tử Thần.
Lưu Đình cũng không phải tức giận hay gì, nghe tiếng gõ cửa lập tức ra mở. Thấy bọn họ còn rất ngạc nhiên, sau khi nghe Lăng Tử Thần giải thích thì mới ngộ ra, sắc mặt có phần rối rắm.
"Vậy Đoan cô nương cứ trả một nửa thảo dược còn lại và 5 ngàn bạch kim của số thảo dược đã sử dụng là được."
Đoan Nhĩ dưới áp lực của những người này đành xám xịt mà lấy ra 5 ngàn bạch kim. Nhìn dáng như tán gia bại sản của nàng, Lăng Tử Thần cảm thấy thật sự rất bất đắc dĩ.
"Cũng không phải là nghèo rồi, một chỉ huy như ngươi còn tiếc số tiền này hay sao?" Giang Tử liếc mắt, trắng trợn khinh bỉ một phen.
"Ngươi biết cái gì a? Thú Quân phân theo cấp bậc có Quân Trưởng, Đoàn Trưởng, Đội Trưởng sau đó mới đến chỉ huy. Bổng lộc một năm của ta cũng chỉ có 2 vạn bạch kim." Đoan Nhĩ khóc không ra nước mắt nói.
"Ngạch... Cái này do ngươi sử dụng thảo dược của người ta, không trách ai được cả." Giang Tử nhìn dáng vẻ Đoan Nhĩ thảm thương như vậy không khỏi muốn cười.
"Lưu tiểu thư, ta định mua một chút Thiên Hư Thảo, liệu có thể bán cho ta được hay không?" Lăng Tử Thần gãi đầu, hơi ngượng ngùng hỏi Lưu Đình.
"Tất nhiên có thể. Chỉ là một cân 10 bạch kim, Lăng cô nương định mua bao nhiêu?!" Lưu Đình mỉm cười hỏi.
Câu hỏi này lại khiến Lăng Tử Thần không biết trả lời như thế nào. Mua làm quà thì ít nhất cũng cần 5-10 cân, tức 50-100 bạch kim, nhưng trong không gian của nàng hiện giờ chỉ có 50 kim tệ thôi.
"Nhược Ly, ngươi biết nơi nào có thể kiếm tiền nhanh hay không? Kiếm bạch kim ấy." Lăng Tử Thần quay sang hỏi Đan Nhược Ly, Đan Nhược Ly nhướng mày nghĩ một lát rồi đáp:
"Có là có nhưng ta không chắc ngươi có chấp nhận vào đấy hay không?"
"A, ý ngươi là nó?!" Giang Tử cũng đột ngột lên tiếng và nhận được cái gật đầu của Đan Nhược Ly.
"Là nơi nào a!?" Ba người còn lại đồng thanh hô lên.
"Là Sinh Tử Đài, lên đài đấu thắng một trận đạt được 1000 bạch kim." Giang Tử chậm rãi đáp.
"Cái quan trọng ở đây là nếu lên đài đấu thì không được sử dụng vũ khí. Chỉ được sử dụng nắm đấm và linh lực, vì Sinh Tử Đài là đấu tự do nên nếu ngươi chết trên đài cũng chẳng ai quan tâm đâu." Đan Nhược Ly nghiêm túc đáp lại.
"Ta không quan tâm lắm, ta cũng chỉ cần đánh một trận, hẳn còn tốt đi." Lăng Tử Thần không hề lo lắng nói.
"Tùy ngươi, nếu ngươi muốn chúng ta có thể đi vào ngay tối nay." Đan Nhược Ly lãnh đạm trả lời, thế nhưng trong lời nói cũng không hề tách mình ra khỏi nhóm người.
"Tại sao lại đi vào ban đêm?!" Đoan Nhĩ ngốc ngốc lên tiếng.
"Tiểu gấu trúc quá ngốc, đi ban đêm bởi vì nơi tổ chức Sinh Tử Đài là Dạ Phố a." Giang Tử nhún vai, quang minh chính đại chế giễu Đoan Nhĩ một lần nữa.
"Ta không ngốc, cũng không phải tiểu gấu trúc!! Ta năm nay 24, đã 24 tuổi rõ chưa?!" Đoan Nhĩ tức đến dậm chân, má phình lên trông rất... đáng sợ? Không, không tồn tại cái gọi là đáng sợ trên khuôn mặt non nớt kia.
Những người còn lại chẳng ai để ý đến Đoan Nhĩ, dù sao người này có 30 tuổi đi nữa cũng chỉ có thể đứng ngang vai các nàng, không cần quá quan tâm. Vâng, một ý nghĩ rất tổn thương với Đoan Nhĩ cô nương.
Với trạng thái có phần thoải mái hơn, năm người bọn họ ra cửa đi hướng Dạ Phố khi trời đã tối. À dĩ nhiên, trong đó có bao nhiêu người tình nguyện đi với người bị bắt đi thì không cần hỏi rồi. Thật mệt mỏi thay!
*****
Đôi lời: Hôm nay đăng chương, tuần tới không kiểm tra nên sẽ rảnh hơn một chút. Ta sẽ gắng bù chương cho mọi người sau. Thân!