Chương 10

Hợp Bang dừng lại giữa chừng khiến Lăng Tử Thần căng thẳng. Phải biết nàng hiện tại bị thương, nếu thật sự đánh lên là chết không thể nghi ngờ.

"Nguyễn đại nhân, có chuyện gì sao?" Một bang chúng nghi hoặc hỏi.

"Không có gì. Dừng ở đây đi, chúng ta hôm nay nghỉ ngơi ở đây." Vị Nguyễn đại nhân lạnh lùng đáp, những bang chúng khác cũng vội vã xuống đất.

"Ngươi nói xem chúng ta có thể chịu đựng ở đây đến khi bọn hắn rời đi hay không?" Lăng Tử Thần tìm cớ để bắt chuyện với Đan Nhược Ly.

"Ít nhất ta biết nếu ngươi nói chuyện như thế không lâu nữa chúng ta sẽ bị phát hiện." Đan Nhược Ly lãnh đạm đáp lại.

Lăng Tử Thần lúng túng xoa mũi, tại sao Đan Nhược Ly lại lạnh lùng như thế a? Tuy vậy nàng quả thật không nói lời nào nữa.

Đến lúc này Đan Nhược Ly ngược lại là người bối rối, tại sao lại không nói rồi? Sinh khí? Nàng hơi liếc về phía Lăng Tử Thần lại thấy người kia chỉ chăm chăm nhìn bang hội phía dưới.

Nhất thời tâm tình vô cùng phức tạp, bọn họ có như thế đáng chú ý sao? Dĩ nhiên Đan Nhược Ly không hiểu sự tò mò của Lăng Tử Thần lúc này không đến từ bang hội kia, mà là đến từ những con bạch hổ.

Không nói đến màu sắc đặc biệt, chỉ riêng kích thước đã khiến Lăng Tử Thần tâm trạng không yên. Nàng nếu sau này có tiền thì mua một con thú cưỡi oai phong như thế cũng không tồi.

Không đợi Đan Nhược Ly phức tạp lâu, Lăng Tử Thần như cảm ứng được đường nhìn của nàng lập tức quay mặt lại vung lên nụ cười sáng rọi có chút ngu ngốc.

Đan Nhược Ly trừng Lăng Tử Thần một cái, lần này đến lượt nàng chuyển sự chú ý vào bang hội phía dưới. Chỉ là không đợi nàng xem kĩ thì bọn họ bỗng đứng bật dậy thu dọn đồ đạc.

"Chuyện gì xảy ra!?" Lăng Tử Thần thì thào.

Đan Nhược Ly chú ý đến những con Quang Minh Hắc Hổ cũng đã vô cùng hoảng sợ, chắc chắn thứ tìm đến không đơn giản. Không nghĩ ngợi nhiều, nàng cũng chẳng còn quan tâm sẽ bị Hợp Bang phát hiện hay không mà vội kéo Lăng Tử Thần rời đi.

Cả hai đi chưa đến ngoài trăm mét đã nghe tiếng rầm rầm truyền tới, hiển nhiên thứ vừa đến là một đàn gì đó có cân nặng không nhẹ. Lăng Tử Thần cố moi móc trí nhớ của nàng tìm vài loại Yêu Thú có khả năng làm ra việc này.

Kết quả cho ra chỉ có một loại, chính là Nhục Sắt Tượng. Loài Yêu Thú hình voi, thịt cứng như sắt, và có thể làm Quang Minh Hắc Hổ sợ thì ít nhất nó cũng phải có Binh Cấp bậc A hay S đi.

"Chết tiệt!! Bọn chúng nhanh thật!!" Đan Nhược Ly thì thầm.

"Chúng ta chạy thoát được sao?" Lăng Tử Thần có phần không tự tin hỏi.

"Không muốn chết thì phải chạy, còn nếu ngươi muốn chết thì ta cũng sẽ không miễn cưỡng mang theo ngươi." Đan Nhược Ly ác độc đáp.

"A, Nhược Ly, ngươi nói xem một đàn Nhục Sắt Tượng đó thịt làm sao ăn được a?" Lăng Tử Thần bắt đầu nói nhảm.

"Muốn ăn chúng thì phải có mạng mà ăn, bớt nói nhảm nếu không ta chắc chắn sẽ bỏ ngươi lại."

Lăng Tử Thần lại lần nữa bị ép ngậm miệng, nàng cũng chỉ muốn bớt căng thẳng thôi a. Tuy vậy Đan Nhược Ly vẫn là quan tâm nàng a, vui vẻ.

Bỗng lúc này một tiếng nổ từ phía sau vang lên, biểu tình của Lăng Tử Thần cũng lập tức trở nên nghiêm túc. Chỉ nghe đàn Nhục Sắt Tượng đồng thời kêu to, âm thanh chấn đến màng nhĩ Lăng Tử Thần dường như đã rách.

"Ngươi thế nào?!" Đan Nhược Ly vội hỏi khi thấy trong tai của Lăng Tử Thần rỉ ra máu, khóe miệng cũng đã tràn ra máu.

"Khụ... Khụ...Chỉ là thổ huyết một chút thôi, không có gì nghiêm trọng." Lăng Tử Thần phe phẩy tay, hiển nhiên vẫn chưa rõ ràng tình huống của mình.

Đan Nhược Ly đưa tay chạm vào tai Lăng Tử Thần sau đó đưa ra trước mặt cho nàng xem. Nhìn thấy máu trên tay Đan Nhược Ly, Lăng Tử Thần hoảng hốt một chút, lúng ta lúng túng không biết làm thế nào.

"Còn nghe được ta nói nên màng nhĩ chắc còn không có rách hoàn toàn. Đi đến chỗ an toàn rồi nói tiếp, hơn nữa ngươi tự đi a, nặng chết!" Đan Nhược Ly lạnh mặt ghét bỏ nói.

Lăng Tử Thần ngoan ngoãn đứng yên, đợi Đan Nhược Ly phóng đi mới vội theo sau. Tu vi của nàng thấp, thân thể lại bị thương, nếu không phải Đan Nhược Ly cố ý chậm lại tốc độ thì nàng đã bị ném xa ở phía sau.

Chỉ là đàn Nhục Sắt Tượng như bị thứ gì dẫn dụ mà hướng phía các nàng ầm ầm chạy tới. Sắc mặt Lăng Tử Thần và Đan Nhược Ly lập tức trở nên khó coi.

Vận linh lực vào chân, Đan Nhược Ly quay lại nắm áo Lăng Tử Thần nhảy vọt ra xa. Đàn Nhục Sắt Tượng đã kéo đến sát bên, cả hai người đồng loạt vận thân mình nhảy xuyên qua bụi rậm.

Sau đó cả hai phát hiện dưới chân mình...trống rỗng. Không kìm được hét lên một tiếng, Đan Nhược Ly và Lăng Tử Thần cùng cả đàn Nhục Sắt Tượng rơi tự do.

Đan Nhược Ly cảm thấy cơ thể nhẹ bẫn không ngừng rơi xuống bỗng đột ngột dừng lại. Hơi ngước lên, nàng phát hiện Lăng Tử Thần một tay đang nắm lấy tay nàng, tay còn lại được dây leo quấn chặt.

"Nhược Ly a, ta cảm thấy mình sắp không chịu nổi rồi. Ngươi nói chúng ta rơi xuống rồi có thể sống sót hay không a?" Lăng Tử Thần lên tiếng, nàng mỗi khi căng thẳng lại bắt đầu nói nhảm liên tục, một thói xấu khó sửa.

"Ngươi nói thật nhiều!" Đan Nhược Ly cau có nói sau đó nhìn xung quanh, để rồi cứng đờ người nhìn một thứ gì đó giống tảng đá đang di chuyển.

"Uy, đại tỷ! Ngươi đừng siết chặt tay nữa, ta chịu không được thật đấy." Lăng Tử Thần lên tiếng nhắc nhở khi cảm thấy lực tay của Đan Nhược Ly đang không ngừng lớn lên.

"Câm mồm!!" Đan Nhược Ly gầm nhỏ.

Lăng Tử Thần cũng đã cảm nhận được thái độ của quái lạ của nàng. Ánh mắt lập tức liếc theo phương hướng Đan Nhược Ly đang nhìn.

Lúc này cả Lăng Tử Thần cũng cứng đờ người, đổ mồ hôi. Bởi thứ mà nàng và Đan Nhược Ly thấy là một con rắn có màu như vách đá, đang mở miệng máu nhằm hướng hai người.

Mãng Thạch!!!!

Lăng Tử Thần không ngờ vừa tránh được hổ lại gặp phải sói. Mãng Thạch là loài Yêu Thú giỏi ngụy trang, độc tính không quá mạnh nhưng khó giải cực kì.

Mãng Thạch có tốc độ và sức bậc rất lớn, thường giải quyết con mồi trong một nhát cắn. Vì thế dù sức phòng ngự của nó có yếu đi chăng nữa cũng rất khó giải quyết.

Mãng Thạch nhìn chăm chăm vào hai người, Lăng Tử Thần nhạy bén phát hiện nó sắp phóng sang. Vì thế nàng nắm chặt tay Đan Nhược Ly kéo mạnh lên.

Ngay khi ấy Mãng Thạch cũng phóng sang, nó lướt qua bên hông của Đan Nhược Ly. Lần thứ nhất nó tấn công, hai người hiểm hóc tránh được.

Chỉ là ngay sau đó nó lại quay đầu lại, có vẻ đã giận dữ, hai răng nanh lộ rõ ra. Lăng Tử Thần cũng không tự tin rằng lúc này nàng và Đan Nhược Ly có thể lại tránh được.

"Nhược Ly, chúng ta nên làm gì đây?" Lăng Tử Thần thì thào.

"Ta có thể tấn công. Ngươi chỉ cần canh đúng lúc nó nhảy một lần kéo cả hai ta lên trên, lúc đó ta tấn công phế bỏ nó, chúng ta cũng an toàn." Đan Nhược Ly nghiêm túc đáp lại.

"Hảo." Lăng Tử Thần nhẹ đáp, ánh mắt nhìn Mãng Thạch càng thêm tập trung.

Lúc này đuôi của Mãng Thạch khẽ quẫy một cái, Lăng Tử Thần vận linh lực để dây leo kéo mạnh hai người một cái. Thân thể cả hai bay lên, trong lòng bàn tay Đan Nhược Ly cũng xuất hiện một pháp ấn.

Từ trong pháp ấn một lưỡi dao ánh sáng bay ra chém thẳng vào chỗ bảy tấc của rắn. Lúc này cả hai người cũng văng lên trên đất, thân ảnh của con Mãng Thạch cũng khuất đi.

Đan Nhược Ly bước ra một bước hơi cúi đầu xuống quan sát mép vực. Còn Lăng Tử Thần thì quay lưng lại với Đan Nhược Ly, phun ra một ngụm máu, hơi thở nặng nề.

Khi ngước mắt lên nhìn xung quanh, Lăng Tử Thần ngạc nhiên phát hiện gì đó. Đó là một người, nhìn trang phục thì có lẽ là người của Hợp Bang lúc nãy.

"Nhược Ly, ở đây có người này." Lăng Tử Thần lên tiếng thu hút sự chú ý của Đan Nhược Ly.

Ánh mắt nàng rời khỏi dưới vực rồi chuyển sang nơi của Lăng Tử Thần. Trước khi đi đến quan sát người mà Lăng Tử Thần nói, nàng không bỏ qua vết máu trên đất lúc nãy Lăng Tử Thần phun ra.

"Ngươi bị thương, mau mau hấp thu linh khí chữa trị, tránh gây phiền toái cho ta." Đan Nhược Ly nói rồi ngồi xuống cạnh người của Hợp Bang kia quan sát.

Lăng Tử Thần cũng nhanh chóng làm theo lời nàng, ngồi xuống nhắm mắt hấp thu linh khí. Một lần hấp thu nàng sử dụng đến nửa ngày, khi trời dần tối nàng mới một lần nữa mở mắt ra.