Chương 4: Bước ngoặt cuộc đời

“Tiểu Trì, cậu thật hay quên, đó là chiếc hộp anh ấy đưa cho cậu ở trường, anh ấy nhờ tôi đưa cho cậu”- Dịch Phi nhìn thẳng vào anh ấy, như muốn ăn thịt anh ấy. Hóa ra là anh! Anh ta làm tôi bị thương khi mang theo một sợi dây chuyền không rõ nguyên nhân khiến không tôi tỉnh táo suốt một tuần. Chẳng trách tôi có cảm giác quen quen.

Nghĩ đến đây, tôi trừng mắt nhìn anh ta: “Anh là ai? Tại sao anh muốn làm hại tôi? Sao anh lại ở nhà bà tôi? Bà tôi ở đâu?”.Sau một loạt câu hôi, cơn giận vẫn không nguôi ngoai.

“Anh là ai? Yunya, em thực sự không nhớ anh chút nào sao? Em thực sự đã quên anh rồi à?”-Đôi mắt sâu thẳm của anh nhìn tôi, dường như có chút đau đớn. Nhìn anh, tôi chợt thấy trong lòng đau nhòi, mình bị sao vậy?

“Tôi không phải Yunya như anh nói, tên tôi là Lâm Thanh Trì. Xin hãy nhìn rõ"-Tôi tức giận nói, hòa ra anh ta đã nhầm tôi với người khác, thật là một kẻ thô lỗ.

Anh ta đột nhiên nắm lấy tay trái của tôi và nhìn thấy sợi dây chuyển. “Một người phụ nữ có thể đeo dây chuyển mà không cần tháo ra chính là người tôi đang tìm.”Sự đau đớn trong mắt anh biển mất, và có một nụ cười tà ác.

“Tôi đau muốn chết, anh, tên hôi hám này!”- Dưới sự thống khổ to lớn, hắn nhịn không được chửi bởi. Tại sao phải nỗ lực nhiều như vậy? Thậm chí không thể di chuyển.

“Lâm Thanh Trì là Yunya, và Yunya là Lâm Thanh Trì.”- Anh thì thầm, nắm tay tôi ngày càng chặt hơn.

“Để cô ấy đi!”- Nhìn khuôn mặt tái nhợt của tôi, Dịch Phi ở bên cạnh lo lắng hét lên.

Có lẽ biết được nỗi đau của tôi nên anh ấy đã để tôi đi. Anh dùng tay nhẹ nhàng vuốt ve mặt tôi: “Anh xin lỗi! Yunya, anh không cố ý làm tổn thương em.”

“Đừng gọi tôi như vậy, tôi tên Lâm Thanh Trì!”

“Bà tôi ở nhà, sao anh không nói sớm hơn?”- Tôi trừng mắt nhìn anh.

“Anh không nói là bà của em không có ở nhà.” -Anh nhún vai một cách tao nhã, trông có vẻ ngây thơ.

“Dịch Phi, chúng ta nói chuyện đi!”- Tôi lười để ý tới anh ta, anh ta chính là mẫu người mà Dịch Phi thích!

“Bà ơi, bà bị ốm à?” Vừa bước vào cửa, tôi đã thấy bà nằm trên chiếc ghế Taishi được tổ tiên truyền lại đã mấy tháng rồi. Sắc mặt trắng bệch có chút chói mắt.

“Bà ơi, bà đã già rồi, bà nên chú ý nghỉ ngơi đi!”

“Trì Nhi, đã đến lúc phải rời đi rồi.” -Trong giọng nói của bà có chút miễn cưỡng.

“Trì Nhi không hiểu. Tiểu Trì không sao, sao bà lại bỏ đi?Bà không muốn Tiểu Trì nữa à?”

“Trì Nhi, con còn nhớ cái ao trước nhà không? Biết tại sao bà ngoại không cho con đến gần nó không?”

“Tại sao ạ?”

“Tối nay, tất cả hoa sen trong ao sẽ nở. Bà nội sẽ đưa con đến đó”

“Không phải chỉ có hoa sen nở thôi sao ? Vào mùa hè? Mới đầu xuân mà hoa sen trong ao mới nở những góc nhọn!” -Tôi nghi hoặc hỏi.

“Rồi cháu sẽ biết.”- Bà nội ho vài tiếng rồi thở hổn hển.

“Được rồi, ta mệt rồi! Đã đến lúc nghỉ ngơi. Đi cùng bạn bè trò chuyện và Tần Thiên tiên sinh đi con”-Giọng nói của bà nội dần dần yếu ớt.

Tần Thiên tiên sinh? Buồn cười thật, bà nội già thật rồi, ở tuổi nào mà đàn ông lại được gọi là thiếu gia. Nhẹ nhàng đóng cửa lại, tôi nghe thấy bà tôi thở dài mấy lần. Nhìn vết nứt trên cửa, hình như có vài giọt nước mắt đang chảy ra từ khóe mắt nhăn nheo của bà.

Hóa ra anh ta tên là Tần Thiên. Anh ta là ai? Hôm nay bà hành động rất kỳ lạ, có vẻ như bà sẽ chỉ biết mọi chuyện vào buổi tối.

Vào ban đêm, ánh trăng mờ và các ngôi sao bao phủ toàn bộ ngôi làng nhỏ trên núi. Yên tĩnh, bình yên tựa như một tấm gương cổ tích. Khi đã gần mười hai giờ, tôi và Dịch Phi giúp bà tôi đi bộ ra ao. Tần Thiên đi ở phía trước, ánh trăng chiếu rọi trên người hẳn, dung mạo tuấn mỹ tựa như tiên nhân giáng trần.Tần Thiên đột nhiên dừng lại, một cỗ sảng khoái hương thơm bay tới. Tôi và Diệc Phi ngạc nhiên nhìn cái ao vốn yên bình ban ngày nay tràn ngập hương hoa. Những chiếc lá sen xanh tô điểm cho những bông sen trắng đang nở rộ, đặc biệt mê hoặc dưới ánh trăng.

“Thật đẹp quá!”- Dịch Phi không ngừng kêu lên.

Lúc nào đó, bà nội đã cầm trên tay một chiếc gương đồng. Dưới ánh trăng, chiếc gương này phát ra ánh sáng kỳ lạ. Tần Thiên nhìn đồng hồ, nói: “Mẹ chồng, thời cơ đã đến, chúng ta làm thôi!”