Nhóm dịch: Bánh Bao
Tôn Tiểu Yến còn chưa dứt lời, trên mặt đã in một cái tát.
Lực đạo từ cái tát này cực kì mạnh, đánh chị ta quay mấy vòng tại chỗ, bị đánh đến mụ mị đầu óc đứng một hồi lâu cũng chưa kịp phản hồi lại.
Mặc kệ là người đi chợ hay người vội vàng qua đường cũng bị cái tát này dọa cho giật mình, mọi người đồng loại dừng lại vây xem chuyện gì xảy ra.
Điền Tâm cũng bị lực đánh mình dọa sợ, theo lý thuyết thì thể trạng của cô không thể có sức lực lớn như thế này chứ?
Điền Tâm thu lại suy nghĩ của mình, tập chung chú ý đối phó với Tôn Tiểu Yến.
Loại người không phân rõ đâu là người nhà đâu là người dùng trứng gà là có thể mua được như Tôn Tiểu Yến xứng đáng bị đánh như vậy.
Tôn Tiểu Yến che cái má đỏ ửng như mông con khỉ, trợn mắt nhìn Điền Tâm một cách gắt gao.
Muốn ra tay đánh lại nhưng không có can đảm đó, lo lắng lại bị Điền Tâm đánh nặng hơn nữa, chỉ có thể ở bên trợn mắt, hét ầm lên.
“Con nhỏ tay chân không sạch sẽ này, bây giờ trộm tiền, sau này nhất định sẽ học theo mẹ mày mà đi ăn trộm đàn ông, đúng là con ranh láo toét.”
Điền Tâm nghe thấy thế không thèm do dự một cước đạp bay Tôn Tiểu Yến.
Cô ghét nhất là cái loại người mồm miệng không được sạch sẽ, tuyệt đối sẽ kông đợi đến khi chị ta mắng xong mới đạp.
Tôn Tiểu Yến thét lên một tiếng dài thảm thiết, âm thanh bay xa khoảng chừng mười thước mới dừng lại.
Chị ta nằm trên mặt đất kêu la oai oái.
Lúc Điền Tâm nhấc chân đạp Tôn Tiểu yến đã ước chừng với sức lực của mình có thể đạp cho chị ta bất tỉnh thôi là được.
Không ngờ lại có thể đạp chị ta bay xa như vậy.
Thân thể cô không thể nào có sực lớn như thế, huống chi dáng người Tôn Tiểu Yến cũng mập mạp, có thể đạp chị ta bay xa như kia thật sự không dễ dàng.
Chuyện gì thế này?
Cô, cô, cô giống như là người đã luyện qua võ công.
Điền Tâm bị chính bản thân mình dọa cho sợ, không biết có phải người ở không gian đang giúp cô không nữa?