Nhóm dịch: Bánh Bao
Họp chợ làng ít người mà số lượng đồ bán ra cũng ít, họp chợ lớn hơn thì có nhiều người hơn, đồ bán ra cũng nhiều.
Bất kể là họp chợ nhỏ hay là chợ lớn, thì thời gian họp chợ chỉ có một buổi sáng.
Buổi chiều sẽ không có người, quầy hàng rải rác đều dọn hàng, chỉ có những mặt tiền kia còn đang kinh doanh.
Quầy hàng rải rác nhiều hơn mặt tiền rất nhiều, vì vậy không có những cái quầy đó, thì trông khắp chợ có vẻ rất vắng vẻ.
“Đi chợ phải đi năm sáu dặm đường, cả đi cả về hơn mười dặm, ngày mai để em đi chợ.”
Không có tiền đi xe nên chỉ có thể đi bộ, Trương Quế Phương lo lắng Điền Đại Hổ vất vả, cho nên mới nói rõ sáng sớm để thím ấy đi chợ.
Điền Tâm muốn tận mắt chứng kiến một chút cái gì là họp chợ lớn, vì thế cô giơ tay lên.
“Mẹ, ngày mai con đi cho.”
“Con đi, Hoàng Xuân Hoa có thể cho con hạt giống rau sao?”
Điền Đại Hổ và Trương Quế Phương cùng nhau hỏi.
Điền Tâm: “Thím Xuân Hoa bán rau kia biết con mà, con chính là con gái lớn của mẹ Trương Quế Phương.”
“Chỉ cần con báo tên của mẹ ra, thì Hoàng Xuân Hoa sẽ đưa hạt giống cho con.”
“Đúng đúng đúng, con cứ nói tên của mẹ, dặn thím Xuân Hoa là cuối năm mẹ đi thanh toán sẽ không thiếu tiền của cô ta.”
“Hoàng Xuân Hoa tin tưởng nhân phẩm của mẹ, không sợ mẹ nợ nần.”
Lúc nói lời cuối cùng, Trương Quế Phương cực kỳ đắc ý.
Đứa nhỏ này lại nhớ rõ Hoàng Xuân Hoa, vốn cả hai người rất ít tiếp xúc, có phải chứng tỏ đầu óc của cô tốt hơn so với trước không?
Ôi, đứa nhỏ đáng thương của thím ấy, muốn đọc thêm một chút sách mà trả giá lớn như vậy.
Đều tại cô làm mẹ này không thể kiếm được tiền, may mắn đứa nhỏ này nói chuyện làm việc đều bình thường.
Chứng tỏ không bị Tần Đại Phượng đánh cho choáng váng, không ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường.
Bị Tần Đại Phượng làm lớn chuyện lên, Tâm Tâm của thím ấy bị gán tội danh trộm cắp.
Thanh danh bị hủy, sau này tìm nhà chồng sẽ khó khăn.