Nhóm dịch: Bánh Bao
Sau đó bị sư phụ của tiên nữa đánh vào man hoang địa, trấn thủ một trăm vạn năm.
Trong thời gian trấn thủ, nữ tiên nhân thành kính tu luyện, kế đó biến man hoang địa thành nơi linh khí vô cùng màu mỡ.
Cũng đặt tên là không gian Tiên Linh.
Một trăm vạn năm sau, nữ tiên nhân trước khi trở về sư môn đã cô đọng không gian Tiên Linh đến mức nhỏ nhất, cũng chính là diện tích hiện tại.
Sau đó ném về nhân gian tạo phúc cho quần chúng.
Bởi vì chủ nhân đầu tiên của không gian là phụ nữ, cho nên không gian này chỉ nhận nữ chủ nhân.
Cho dù chủ nhân trước đó mở rộng không gian đến trình độ nào, thì đến đời chủ nhân kế tiếp đều sẽ khôi phục thành dáng vẻ ban đầu, cũng chính là dáng vẻ hiện tại.
Không gian nhất định có kèm thêm linh tuyền, giếng trong không gian Tiên Linh lại khô cạn!
Điền Tâm hỏi: “Cái giếng kia sao lại không có nước?”
“Trong giếng có nước, nhưng bởi vì giếng quá sâu không múc được, phải cho đủ ngọc thạch mới có thể để lấy nước.”
“Quạc.”
Trên đỉnh đầu lại truyền đến tiếng quạ đen, lập tức có tảng đá nhỏ rơi xuống giếng.
Điền Tâm hoài nghi bảo bối Manh Manh là một con quạ đen.
Hoặc có lẽ bảo bối Manh Manh nuôi một con quạ đen.
“Chủ nhân, không gian là nơi bí mật, khi đi vào cũng phải cẩn thận, không nên để người khác phát hiện ra tránh cho gây họa.”
“Tôi biết.” Điền Tâm gật đầu, sau đó hỏi: “Làm sao tôi ra ngoài được?”
“Cô hãy lưu lại mùi hương trên đất đen, sau đó cô và không gian sẽ thành công ký khế ước.”
“Từ nay về sau chủ nhân chính là chủ nhân chân chính của không gian Tiên Linh, khi đó có thể tự do ra vào không gian Tiên Linh.”
“Để lại mùi của tôi? Lưu lại kiểu gì thế?”
“Khụ khụ khụ.”
Bảo bối Manh Manh ho nhẹ vài tiếng, nói: “Vậy cũng không đơn giản, dùng nướ© ŧıểυ hay cái gì đó cũng được.”
Điền Tâm: “...”
Người nông thôn làm việc trên đồng ruộng, rất nhiều người đều từng đi vệ sinh tùy tiện.
Kiếp trước cô cũng từng làm thế, chuyện như vậy đối với cô mà nói không phải là việc khó.