Hắn nằm xuống đất, không một chút động đậy nào, Thiên Uyên một cước đã làm Bằng Thạch bất động.
Đây mới là Nguyên Khí cảnh lục giai hậu kỳ, nàng liền đáp xuống nắm đầu đối phương.
Xa xa thấy vậy Bằng Thông liền nói: "Ma nữ ngươi muốn làm gì đệ đệ ta, hắn thế nhưng đã bị ngươi đánh gần chết."
"Ngươi muốn làm gì?" bởi vì hắn cũng biết được ma nữ này thích hút máu người, điều này làm hắn sợ hãi.
Muốn lao lên, nhưng Bắc Vương bên cạnh liền nói: "Chúng ta không phải đối thủ của nàng ta, bây giờ Bằng Thạch huynh đệ bị hấp thu."
"Chúng ta mau chạy." Bằng Thông muốn nói, nhưng mà Bắc Vương liền nói: "Ngươi nghĩ chúng ta nắm bao nhiêu phần trăm phần thắng?"
Nghe đến đây Bằng Thông không còn nói nên lời, mà quay ra nhìn phía Thiên Uyên một tay nắm đầu Bằng Thạch lên trên.
Rồi một dòng linh khí màu đỏ xâm nhập thể nội Bằng Thạch, Bằng Thông không giám quay lại nhìn, mà phi kiếm cùng Bắc Vương mau chạy đi.
Hai người phi hành rời khỏi, Thiên Uyên ngó mắt làm ngơ, nàng cần phải hút máu đối phương khi còn sống.
Mới có thể tăng cao cảnh giới thêm nhiều hơn, nàng đưa linh khí vào thể nội Bằng Thạch, đầu tiên là phế đi kinh mạch của hắn.
Nàng dùng linh khí, bao quanh lấy kinh mạch của hắn rồi phế đi, làm Bằng Thạch đang ngất đi cũng phải mở mắt kêu lên thống khổ.
"A A A."
Hắn máu tươi cũng chảy ra từ miệng, không ngừng chảy ra, Thiên Uyên cười cười, nàng liền hấp thu máu của đối phương.
Bằng Thạch thấy thể nội bản thân như mất đi một thứ gì đó, hắn không hiểu rõ nhưng rất quan trọng.
Hắn thân là một chưởng lão, vậy mà chết ở đây. Hắn không cam lòng thân xác không già lắm liền hét to nói: "Ta Bằng Thạch hôm nay chết ở đây, cũng không phục chết dưới tay ngươi ma nữ."
Hắn đang định cắn lưỡi tự vẫn thì Thiên Uyên đã nhanh tay hơn, một chiêu chém đứt đầu hắn rơi xuống đất.
Một cổ linh khí liền bay đến bên đầu hắn, hấp thụ hết thảy, chỉ để lại một cái đầu khô héo, không một sức sống.
Thân xác hắn không còn phần đầu cũng rơi xuống đất, đều bị Thiên Uyên hấp thu, linh khí trên người nàng cũng tăng mạnh, tuy không thể hấp thu hết.
Nhưng cảnh giới vẫn đề tăng cao, từ Nguyên Khí cảnh lục giai hậu kỳ, tăng lên đến viên mãn, nửa bước Nguyên Khí cảnh thất giai.
Làm nàng liếʍ môi, cười nói: "Còn hai tên kia, vậy mà chạy nhanh như vậy, hấp thu hai tên kia ta có thể đột phá Nguyên Khí cảnh cửu giai?
"Có thể ah, bây giờ ta chưa có hấp thu hết máu của Bằng Thạch chưởng lão haha." dứt lời nàng liền bay đi, về phía hai người chạy.
Quay lại mấy phút trước, Bằng Thông cùng Bắc Vương bay đi, không được xa xa liền nghe được tiếng hét của Bằng Thạch, hắn quay người lại, không cam lòng.
Nhưng hắn thân già này, phải thề quay về tông môn nhất định bẩm báo chưởng môn, kêu gọi toàn tông gϊếŧ chết nữ nhân này.
Tứ mã phanh thây, không thể đầu thai, hắn cắn răng, đi được xa xa thêm hắn liền nghe tiếng Bằng Thạch nói không cam lòng.
Hắn cũng đành phải nói: "Đệ Đệ ngươi ra đi, đợi ta. Ta sẽ đem nữ nhân kia gϊếŧ bồi tiếp ngươi."
Bắc Vương bên cạnh phi hành tốc độ nhanh nhất cũng nói: "Đại ca, ta giúp ngươi, báo thù cho các vị chưởng lão huynh đệ khác."
Bằng Thạch gật đầu, hai người như vậy phi hành nhanh về phía Ngạo Tông, hai người đi không hề biết đằng sau có một bóng người màu đỏ.
Gần tiến đến, Bắc Vương cùng Bằng Thông cảm nhận được Thiên Uyên, khi nàng gần sát đến hai người chỉ còn lại hai mét, mới có thể cảm nhận được.
Làm hai người không kịp phản ứng, một cổ linh khí đã đè ép hai người, không thể động đậy, Thiên Uyên lao đến mỗi một tay một quyền đánh xuống.
Làm hai người từ trên cao rơi xuống, lại thụ thương vừa đi vừa nuốt đan dược khôi phục một ít thương thế bây giờ lại thụ thương.
Làm đan dược mất tác dụng, hai người đang đứng dậy, Bắc Vương liền cảm nhận được cơn đau kịch liệt từ phần bụng.
Thiên Uyên vậy mà lao nhanh xuống, một cước đạp chúng hắn, làm xung quanh đất cũng bay lên cao, còn Bắc Vương thụ thương liên tục ho khan ra máu.
Thiên Uyên liền lui lại, quay người nhìn về phía Bằng Thông, hắn đã đứng dậy được, liền cầm lấy một bản đồ phù.
Nhỏ một giọt máu xuống, trên trời cao liền xuất hiện một bản phù rộng lớn, bay phấp phới trên cao.
Chiếu một đạo linh khí xuống người Thiên Uyên, nhắm vào nàng bao quanh lấy rồi chói buộc nàng lại.
Thiên Uyên bị chói chặt nhíu mày, điều động Thánh Thể Khí một phần nhỏ, liền phá huy được tấm phù lục.
Bằng Thông thấy vậy liền vứt tấm bản đồ phù ném xuống đất, chịu cơn đau mà chửi rủa nói: "Ta tốn hơn một nghìn linh thạch trung cấp, vậy mà đổi được pháp bảo kém như vậy, quá đáng hận."
Hắn căn răng, đang nói thì hắn liền nhận được một quyền của nàng, đánh trúng đầu hắn, hắn ong ong lùi lại sau.
Cảm nhận cú sốc, hắn cảm nhận cơn đau kịch liệt, trước nay chưa hề có, lùi ra sau ngã xuống đất.