Hắn trịnh trọng nói: ""Cái này cũng không thể trách ta, ta phải nhịn thở không nữ nhân kia có thể nghe."
Hắn cũng bó tay, mà chỉ cầu phúc cho Trương Tam yên ổn, bên này Trương Tam cùng Thiên Uyên bước ra khỏi phủ.
Hai người một nam một nữ, cứ như vậy bước ra khỏi phủ khi đến con phố thường ngày đông đúc người, thấy hai người đều nhanh chân chạy đi.
Nhất là nam nhân, chỉ thấy Thiên Uyên liền chạy nhanh về nhà đóng sầm cửa lại, nữ nhân cũng theo sau, bởi vì Thiên Uyên không chỉ bắt nam nhân về hấp thu máu.
Còn có nữ nhân, nàng không hề tha cho bất kỳ nam nhân hay nữ nhân, Trương Tam đi theo Thiên Uyên đều hiếu kỳ, tại sao mọi người lại tránh né Thiên Uyên?
Hắn liền nhớ đến câu nói mà Thiên Uyên từng nói: "Ta rất bị nhiều người ghét, ngươi không ghét ta?" hóa ra là như vậy a, hắn cảm thán nữ nhân xinh đẹp như vậy.
Lại bị cô lập, cho dù ai cô lập với nàng ấy, ta vẫn theo nàng ấy suốt đời, hắn thề trong lòng, muốn đi theo Thiên Uyên, hắn không ngờ rằng lời nói này làm hắn hối hận.
Hắn liền nói: "Thuyên Uyên đại tỷ, chúng ta ra ngoài đi dạo a, bên trong thành không ai tiếp đón ngươi, vậy ta cùng ngươi."
Hắn chưa nói hết câu, Thiên Uyên liền quay người lại kéo tay hắn rời khỏi nơi này, hắn ngơ ngác hồi lâu mới định hình lại được.
Nhìn trước mắt nữ nhân bản thân hắn yêu thích, nắm tay hắn rời khỏi nơi này, làm hắn rất là mã nguyện.
Thế là hai người cứ như vậy, rời khỏi thành đi đến một cánh rừng, cánh rừng trước mắt có một lối đi, nơi đây là để xe ngựa từ thành khác qua.
Hắn cũng từng đi qua đó, bên cạnh là những cây xanh, đều lá rụng bởi vì đã chuyển mùa, nhìn lá rơi cảnh sắc đẹp đẽ làm hắn mơ ước.
Có thể một ngày, cùng Thiên Uyên nắm tay cùng hài tử đi trên cánh rừng này, hắn thật sự mơ ước.
Thiên Uyên bỏ tay hắn ra, liền bước lên trước nói: "Trương Tam chúng ta đi dạo thế nào?"
Trương Tam liền gật đầu, Thiên Uyên bước đi trước, trên cành cây liền từ đâu xuất hiện vài bóng đen nhảy từ trên cao xuống.
Dùng đao để kề trên cổ Thiên Uyên, nhìn trước mắt Trương Tam liền nói: "Ngươi đừng qua đây không ta gϊếŧ chết nàng ta."
Trương Tam thấy vậy mặt biến sắc, từ đâu xuất hiện? Hắn cũng biết rõ mấy người này là cướp a.
Hắn liền từ từ đưa hai tay ra trước mắt khom người nói: "Các vị đại ca, các ngươi có thể nàng ta ra được không? Ta có thể cho các ngươi quan tiền."
Thấy vậy đứng đầu đám người liền lên tiếng dõng dạc nói:" Ngươi nói rất đúng, ta xin được tự giới thiệu."
Đứng đầu đám người, bước chân sang ngang, dùng tay trái đưa lên dưới mắt trái, liền nói: "Ta chính Đại ca của mấy tên này."
Hắn vừa nói tay vừa đẩy lên cao, vuốt tóc làm Trương Tam biến sắc, thầm nói: "Các ngươi là cướp thì nói một câu đi a, còn nói mấy cái này mất thời gian."
Trương Tam liền bình tĩnh nói: "Các vị đại ca, ngươi cần bao nhiêu quan tiền để thả nàng ấy ra?"
Đứng đầu đám người thuận miệng nói: "10 vạn quan tiền." lời này làm Trương Tam đều biến sắc, cái này có đắt quá không?
Nhưng chưa đợi hắn trả lời, bị đao kề lên cổ. Thiên Uyên nhìn trước mắt Trương Tam liền liên tục lắc đài nói" "Trương Tam, ta chỉ là một đời thiếu nữ."
"Chết ở đây cũng không vô ích, người trong thành cũng ghét ta. Nên ngươi có thể rời đi, không cần quan tâm ta."
Trương Tam liền nói: "Nhưng." hắn không thể phản bác liền bị Thiên Uyên nói thêm: "Nhưng nhị gì nữa, đi mau rời khỏi nơi này."
Trương Tam không muốn rời đi liền dõng dạc nói: "Thiên Uyên, ta không thể rời đi, bởi vì ta thích nàng."
Thiên Uyên lúc này, mệnh hơi nhếch lên đúng như kế hoạch mà nàng đề ra, mấy tên này cũng là nàng trong gia tộc nô gia.
Kế hoạch hoàn mỹ, nàng liền tạo ra vẻ mặt đáng thương nói: "Trương Tam, ngươi ngươi vậy mà thích ta,Trương Tam ta đội ơn ngươi đã thích ta nhưng tình hình này ngươi nên rời đi."
Trương Tam lắc đầu: "Không. thiên Uyên ta đến cứu nàng đây." dứt lời hắn chạy nhanh đến từ trong nhẫn trữ vật xuất hiện một cây kiếm.
Hắn lao nhanh đến, kiếm trên tay hắn cũng tích tụ linh khí, nhảy lên cao một kiếm đánh xuống, xung kích làm xung quanh mấy người cũng phải lùi lại vài bước nhỏtừ
Thấy vậy, đứng đầu đám người liền nói: "Các huynh đệ, lên giải quyết tên đó cho ta, gϊếŧ được hắn ta có thưởng hậu hĩnh."
Mấy người xung quanh đồng lượt nói ra: "Úc, chúng ta cùng nhau đánh xuống, gϊếŧ tên nhãi ranh này."
Xung quanh đám người gật đầu, lao nhanh về phía Trương Tam, Trương Tam hắn thấy vậy cũng không hoảng sợ.
Mà tươi cười, đều này chứng minh. Mấy tên này hắn chỉ cần nhẹ nhàng là giải quyết.
Điều này. Làm hắn hưng phấn cầm kiếm trên tay xoay người, nhảy lên cao sáu mét, lúc gần rơi xuống, mấy người liền lao đến, một chân đạp mạnh từ trên cao xuống lưng mấy tên cướp.
Hắn thật sự rất đau, xung quanh mấy người cũng đồng dạng như vậy.