Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không, May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 57: Quá ngưu bức

« Chương TrướcChương Tiếp »
Kiếm sắc bén như vậy, làm hắn hưng phấn cầm đao trên tay lao về phía Lư Bình.

Lư Bình vẫn như cũ cười, Bảo Đoàn thiếu niên lao đến đưa đao lên chém xuống.

Lư Bình liền nhảy lên dùng chân trái định công kích đá Đao của Bảo Đoàn thiếu niên ra xa, nhưng mà Bảo Đoàn thiếu niên.

Đã khôn hơn, không còn bị mắc lừa hắn liền cúi người xuống, Lư Bình trên cao liền ngạc nhiên.

Hắn công kích ngược? Không trúng?, Bảo Đoàn thiếu niên mặc áo bào đen hắn liền cười nhưng hắn không suy nghĩ liền đứng dậy.

Đầu đâm trúng cậu nhỏ của Lư Bình, làm Lư Bình giật mình nhảy lên cao, kêu rên lên.

"A A."

Hắn liền ngã xuống, ôm lấy cậu nhỏ của hắn, liên tục lăn đi lăn lại, Bảo Đoàn đang mặc áo bào đen.

Đứng dậy liền ngơ ngác không hiểu truyện gì, nhìn xung quanh, mấy vị cao thủ mắt miệng đều há hốc mồm.

Hắn nghiêng đầu? Việc này là như thế nào? Hắn liền nhìn sang bên cạnh Lư Bình vậy mà nằm ngục xuống lăn đi lăn lại?

Lư Bình lăn đi lăn lại, một thiếu nữ thấy vậy liền đứng dậy tiến đến ân cần, cúi người nói: "Lư Bình ngươi không sao chứ."

Dứt lời miệng nàng liền lẩm bẩm, một câu gì đó không ai nghe được, Lư Bình cuối cùng cũng yên ổn phục hồi.

Lư Bình liền đứng dậy cầm quạt nói: "Bảo Đoàn huynh đệ ngươi đã thắng có thể rời đi."

Thiếu niên mặc áo bào đen nắm trên tay thanh đao liền giật mình hiểu ý rồi gật đầu nói: "Đa tạ huynh đệ."

Dứt lời hắn để thanh đao xuống dưới nền sàn gỗ, rồi bước ra cửa sổ nhảy xuống, xung quanh mấy vị cao thủ đều há hốc mồm.

Bảo Đoàn cướp, né tránh rồi đứng dậy đυ.ng trúng cậu nhỏ của Lư Bình, Lư Bình liền nhận thua a.

Đây quá là ngưu bức đi a, mấy người đều không khỏi cảm thán, lúc này có một tiếng kêu vang lên ngoài cửa sổ.

"A A." đây là một giọng của một nam nhân thiếu niên, bên dưới lầu trên con phố quay lại mấy giây trước.

Bảo Đoàn thiếu niên đang định nhảy xuống, cũng một thiếu niên bán que hồ lô đi qua nói.

"Ai mua hồ lô đây, ai mua hồ lô đi."

Hắn vừa đi vừa cầm trên tay thanh gỗ dài, trên còn được dùng đao mài mũi nhọn, bên cạnh là kẹo hồ lô.

Đang đi trên con phố đông đúc người, nơi đây cũng được trang trí xa hoa từng ánh sợi vải đỏ bao quanh.

Từng quán nhỏ cũng được tráng trí bắt mắt chủ đạo là màu đỏ còn có treo đèn. Xung quanh cũng đông đúc người đi lại.



Trên lầu, Bảo Đoàn thiếu niên liền nhảy xuống cũng đúng lúc thiếu niên bán hồ lô đi qua.

Hắn không có nhảy hai chân thẳng xuống, mà đưa đầu gối lên cao mông xuống trước.

Liền cảm nhận được một cái gì đó, đâm trúng hắn liền kêu lên, nên mới có việc lúc nãy.

Xung quanh mấy người đều nhìn lại, thiếu niên bán hồ lô cũng giật mình bỏ tay ra, thanh gỗ cũng rơi xuống.

Đυ.ng trúng nền làm bằng gạch đá, thiếu niên Bảo Đoàn liền nhận thêm sát thương hắn liền ngã xuống.

Đau nhức mà cầm lấy mông của mình khóc rêи ɾỉ, thanh gỗ cũng được thiếu niên bán hồ lô kéo ra.

Lúc kéo thanh gỗ ra, quần của Bảo Đoàn màu đen đang mặc cũng dần uốn màu đỏ, làm thiếu niên bán hồ lô sợ lui lại.

Hắn liền nói: "Huynh đệ à, ngươi không sao chứ, nhìn mông của ngươi chảy máu." thiếu niên ân cần hỏi han.

Xung quanh thấy vậy cũng chạy đến, liền bán tán: "Ngươi biết tại sao huynh đệ này chảy máu không."

"Hình như còn rất nặng."

Một người trung niên hỏi, một trung niên nữ nhân đang nắm tay một hài tử liền nói: "Việc này, ta có biết."

Xung quanh vài người đều nhìn về phía trung niên nữ nhân nói: "Ngươi biết sao vậy không nói đi a."

Nữ nhân trung niên liền từ tốn nói ra, mặc kệ Bảo Đoàn cướp kêu rêи ɾỉ muốn cứu giúp nhưng mà ai cũng bỏ qua hắn.

Thiếu niên bán hồ lô cũng quay người lại, nghe ngóng tình hình tại sao thiếu hiệp này lại bị như vậy.

Tuy là tu tiên nhưng, thân thể vẫn là người phàm Bảo Đoàn thiếu niên chỉ biết cắn răng chịu đựng cơn đau nhức.

Máu luôn chảy ra từ mông hắn, hắn cảm nhận được sau lớp quần của hắn, mông đã không còn có thể đi vệ sinh.

Muốn đi cũng khó a, hắn chỉ biết sợ hãi mà tưởng tượng cảnh tượng đi vệ sinh a, thiếu niên bán hồ lô.

Chỉ nghe ngóng mặc kệ hắn kêu cứu, thiếu niên bán hồ lô, hắn muốn biết tại sao thiếu hiệp này lại nhảy trúng thanh gỗ để hô lô của hắn.

Làm kẹo hồ lô của hắn đều bị rơi xuống bẩn hết không có bán được, nếu như vậy còn chưa xong.

Nếu thiếu hiệp này báo quan phủ thì sao? hắn liền sợ mong nghe ngóng không phải tại hắn gây nên hắn mới yên tâm.

Trung niên nữ nhân liền tận tình nói ra: "Các vị hồi nãy, ta có dẫn nhi tử của mình đi qua trên con phố này."

Nhi tử của nữ nhân trung niên liền gật đầu, cầm trên tay kẹo hồ lô cắn một miếng.



Trung niên nữ nhân liền nói thêm: "Ta còn đi qua cạnh chủ quầy bán hồ lô trước mắt, mua từ hắn một cây kẹo hồ lô."

Nàng chỉ tay về phía Thiếu niên đang nhìn chăm trú , thiếu niên liền gật đầu liên tục nói: "Đúng vậy đúng vậy, ta có bán cho nàng."

Mấy người xung quanh liền gật đầu, nói: "Hóa ra là như vậy, nhưng mà chủ quầy ngươi có thật là làm hại thiếu niên kia không?" hắn chỉ về phía Bảo Đoàn.

Thiếu niên bán hồ lô liền liên tục lắc đầu nói: "Ta không có, ta chỉ đi qua đây tự nhiên có cái gì đó nặng, kẹo hồ lô ta gắn trên thanh gỗ cục kỳ nhẹ."

Xung quanh mấy người đều gật đầu, trung niên nữ nhân liền nói thêm: "Lúc ta mua xong từ chủ quầy, hắn liền bước đi ta cũng theo sau, vì bọn ta cũng tiện đường."

"Nhưng khi đến đây, ta nghe tiếng hét trên tửu quán." nàng nhìn lên cao rồi nói thêm: "Ta nghe tiếng hét từ trên đó hồi lâu."

Nói xong nàng cảm thán chính mình không rời đi nhìn được cảnh tượng đặc sắc.

Nàng liền nói thêm: "Ta cũng định rời đi, nhưng ta đợi hồi lâu xem có truyện gì xảy ra nữa không." nữ nhân ở đâu cũng vậy a, nếu Mộng Cơ mà biết được sẽ nói như vậy.

"Lúc đó a, chủ quầy cũng bước qua gần tửu quán, ta liền nhìn thấy trên cửa sổ, có một thiếu niên mặc áo bào đen."

Xung quanh ai nấy cũng nhìn về phía Bảo Đoàn cướp, rồi lại nhìn về phía trung niên nữ nhân.

Bọn hắn đều muốn nghe xem rốt cuộc thiếu niên này như thế nào mà chảy máu từ mông, còn nặng như vậy.

Trung niên nữ nhân liền nói thêm: "Lúc đó ta thấy hắn, ta liền nghi hoặc tại sao hắn nhảy xuống kỳ lạ là hắn nhảy xuống."

"Vậy mà đưa hai chân đầu gối lên cao ôm lấy chân, còn mông thì chạm xuống dưới đưa ra ah."

"Lúc đó chủ quầy liền đi qua, còn giơ cao thanh gỗ nữa, phần mũi trên còn được mài sắc nhọn."

"Rồi ta liền thấy, một thiếu niên nhảy xuống mông chạm trúng thanh gỗ nhọn đó liền kêu lên."

"Các ngươi nói xem cảnh tượng nó hùng vĩ như nào, nhưng mà ta thắc mắc tại sao không thể xuyên qua thân thể của thiếu niên đó?"

Một trung niên thấy vậy liền nói thêm: "Ta cảm thấy, chỉ có tiên nhân mới làm được như vậy."

Xung quanh ai nấy đều gật đầu đồng ý, không sai chút nào như vậy chỉ có tiên nhân.

Tuy không toàn bộ khống chế các ngoại vật nhưng như thế này không phải tiên nhân bọn hắn không thể tin được.

Thiếu niên bán hồ lô liền thở dài nhẹ nhõm, việc này nếu báo lên quan phủ hắn sẽ không bị phạt, hắn liền ngồi xuống.

Nhìn lại thì phát hiện thiếu niên mặc áo bào đen vậy mà chảy nhiều máu như vậy liền hét to nói.

"Huynh đệ ngươi chảy nhiều máu như vậy, ta đưa ngươi đi tìm đại phu." liền định đứng dậy

Thì một tên mặc áo bào đen mang theo một cái túi đi đến xuyên qua đám đông mà ra nói.
« Chương TrướcChương Tiếp »