Nhìn cây cầu trước mắt không xa, Ly Định liền nảy ý ngỏ lời với Baomắt.
"Bao thúc ta có ý này." hắn nghiêng đầu đến bên cạnh Bao Tử.
Bao Tử liền minh bạch gật đầu rồi nói: "Hảo."
Dứt lời hắn đến xung quanh mấy người, liền nói: "Chư vị, ta mong các vị có thể giúp ta làm việc này."
Hắn lại từ tốn nói ra, xung quanh ai nấy đều gật đầu rồi quay trở lại quầy hàng của bản thân mình.
Một bên khác, hướng Đông của thành một vị thiếu niên mặc áo bào đen nhảy xuống, hắn liền nhếch mép cười.
"Các ngươi chuẩn bị chết đi."
Hắn cười tà ác, nhưng mà hắn chưa biết rằng xung quanh hắn cũng có nhiều cao thủ.
Ngồi trong tửu quán đang ngắm nhìn hoa đăng, liền xuất hiện một tên áo đen quần đen xuất hiện, xung quanh đang ngồi uống rượu.
Ở đây toàn là các cao thủ, nhìn về phía thiếu niên áo đen cười to. Mấy người đều nghi hoặc nghiêng đầu.
Một thiếu hiệp ngồi trong tửu quán, uống một ngụm rồi đặt xuống, bên cạnh còn có để một cây kiếm.
Tửu quán này có hai tầng, tầng dưới cũng là một nơi để các bàn cùng ghế, để cho khách quan ngồi.
Trước cửa vào nhìn trước mắt là hai bên cầu thang lên trên lầu hai, sau cầu thang là nơi phục vụ lấy đồ ăn.
Trên tửu quán cũng như vậy, đều có bàn ghế gỗ được sắp xếp cẩn thận, đều được đặt gần cửa sổ.
Cửa sổ ngắm nhìn bên ngoài luôn đông khách, bây giờ lại là toàn cao thủ võ lâm.
Nên nhìn về phía áo đen, áo đen mới thất thần lại nhìn trước mắt hắn liền sợ hãi run người.
Trước mắt hắn toàn là linh khí cao cuồn cuồn, vậy mà có nhiều cao thủ như vậy đều là Nguyên Khí cảnh, hắn liền định quay người rời khỏi thì.
Thiếu niên lúc nãy đã nhảy ra, cúi người chắp tay thi lễ nói: "Huynh đệ, ngươi đã đến đây rồi chi bằng chúng ta cùng tỷ thí."
Xung quanh đang ngồi, các vị cao thủ đều nhìn về phía thiếu niên này. Nhìn vẻ mặt tuấn tú cùng với nghi hoặc.
Rồi một tên đang ngồi đấy liền nói: "Vị kia chính là Lư gia Lư Bình." nghe đến đây ai nấy cũng gật đầu, Lư Bình là thiên kiêu của Lư gia.
Áo đen Bảo Đoàn liền quay người lại nói: "Huynh đệ, bây giờ ta không có rảnh ta đi trước." hắn đang định nhảy ra khỏi cửa sổ.
Lư Bình liền nói: "Các hạ, ta nhìn tấm thẻ đeo trên người ngươi là Bảo Đoàn đúng không?"
"Nếu các hạ, giao thủ với ta qua một lần ta sẽ tha cho các hạ, ở đây có rất nhiều vị huynh đệ tỷ muội làm chứng."
Xung quanh đang ngồi, mấy vị cao thủ đều gật đầu: "Ta cũng thấy vậy, ngươi giao thủ với Lư thiếu gia."
"Chúng ta sẽ làm chứng a, nếu Lư gia thiếu chủ đây không giữ lời chúng ta các vị đây đều giúp sức ngươi."
Nói xong hắn đứng dậy dơ tay nói với các vị xung quanh. Mấy vị cao thủ xung quanh đều gật đầu.
Liền nói: "Việc này ta làm chứng ngươi không cần lo lắng."
Một vị tiếp theo cũng lên tiếng, xung quanh ai nấy đều lên tiếng, nhưng Bảo Đoàn cướp vẫn như cũ.
Một thiếu niên đang uống chén trà liền nói: "Ta có thể làm chứng, ngươi đừng sợ với thế lực của ta, Lư gia không giám làm gì ngươi."
Xung quanh liền nhốn nháo nói: "Kia là Tân hoàng tử a, người kế vị ngôi Hoàng Đế, với thế lực của Tân gia đúng là không sợ Lư gia."
Xung quanh ai nấy đều cảm thán, Áo bào đen Bảo Đoàn cũng yên lòng hơn phần nào hắn liền từ tốn nói: "Lư Thiếu gia mong chỉ điểm."
Lư Bình gật đầy nói: "Huynh đệ mời." Bảo Đoàn thiếu niên gật đầu, cầm trên tay cây đao lao đến.
Một đao chém xuống, Lư Bình bình tĩnh dùng quạt đỡ lấy rồi dùng chân một cước đánh Bảo Đoàn ra xa.
Hắn liền nhảy lên, trên người mặc bộ bạch y liền tung bay theo lên cao rồi đáp xuống công kích một cước xuống ngực Bảo Đoàn.
Bảo Đoàn thiếu niên bị đánh liền lui lại, hắn nắm chặt đao liền lao đến lần nữa tốc độ lần này nhanh hơn, hắn chém loạn xạ.
Lư Bình một tay mở chiếc quạt ra rồi quạt quạt vừa quạt vừa né sang trái rồi sang phải.
Bảo Đoàn cứ như vậy chém đao xuống, một đao này lại đến đao nọ đều không thể công kích đánh trúng Lư Bình.
Bảo Đoàn nghiến răng nghiến lợi, đây là đang trêu đùa hắn, suy nghĩ liền lui lại chém ra một đạo đao.
Đạo đao đánh đến, tay hắn nắm chắc muốn một kích này xuyên qua lớp phòng thủ của Lư Bình.
Lư Bình ung dung đóng quạt lại cầm trên tay rồi nói: "Kích này của ngươi rất mạnh."
Hắn liền đỡ lấy, Bảo Đoàn nắm chặt hay tay đánh xuống liên tục run rẩy.
Không thể đánh xuống, sức tay của hắn quá yếu? Hay là đối phương quá mạnh? Lư Bình liền phất tay đẩy quạt lên đao của Bảo Đoàn cứ như vậy bị đánh ra xa.
Bảo Đoàn thiếu niên cứ như vậy bị đẩy ra xa chạy đâm thẳng đến, suýt đến gần một bàn ghế đang ngồi.
Thì một tên thiếu niên đang ngồi thưởng thức trận giao đấu này, liền dơ tay một tấm phù bay ra.
Tạo nên một màng chắn, Bảo Đoàn thiếu niên liền đâm trúng, mắt nhìn ngáo ngơ đυ.ng trúng màng chắn, hai tay chống đỡ ngã xuống. Cuối cùng cũng bình tĩnh đứng dậy quay người nhìn về phía Lư Bình.
Hắn chỉ biết rằng, cảnh giới của thiếu niên trước mắt hắn quá cao, hắn không phải đối thủ, dễ dàng bị trêu đùa.
Nhưng cũng vì tính mạng, nên hắn chỉ có thể lao nhanh đến, Lư Bình thấy vậy cũng ngạc nhiên.
Bị đánh thành dạng này còn cố gắng được?, đúng không mất sự kỳ vọng của hắn, Bảo Đoàn sắp công kích đến.
Bảo Đoàn thiếu niên một kích chém xuống, Lư Bình liền nhảy lên đứng trên thanh đao của Bảo Đoàn đang cầm chém xuống.
Bảo Đoàn ngước nhìn lên, vậy mà có thể dễ dàng tránh né quá mức nguy hiển hắn định thu đao lại vậy mà không thể.
Lư Bình trên cao cười, rồi dơ tay dùng trên tay chiếc quạt làm bằng nan tre đánh xuống đao của Bảo Đoàn.
Liền từ từ nứt ra, rơi xuống dưới sàn gỗ, Bảo Đoàn há hốc miệng nhìn trước mắt thanh đao của bản thân hắn.
Chỉ còn lại cái cán??? Hắn nghi hoặc nhân sinh, rốt cuộc là tại sao hắn lại gặp phải các vị cao thủ??
Lư Bình nhìn trước mắt thiếu niên ngây người hắn không có nói, thiếu niên đó im lặng mà nói: "Các ngươi ai dùng đao cho huynh đệ này mượn."
Xung quanh liền có vài vị huynh đệ đứng lên nói: "Ta dùng đao, có thể dùng đao của ta."
Xung quanh ai nấy cũng muốn cho Bảo Đoàn mượn đao, nhìn thấy nhiều người như vậy.
Lư Bình chỉ biết cười rồi bước đến gần một chiếc bàn đang có người ngồi.
Hắn liền nói: "Vị huynh đài này, có thể cho ta mượn đao?"
Thiếu niên ngồi uống trà liền gật đầu nói: "Lư thiếu gia mời." nghe đến đây Lư Bình gật đầu, liền được thiếu niên ngồi đấy cầm trên tay đao
Ném đao về phía hắn, Lư Bình nhận lấy rồi nói: "Đa tạ." nói xong hắn quay lại trước khoản rộng tỷ thí nhỏ.
Liền ném đao trong tay đến trước mắt Bảo Đoàn, Bảo Đoàn nhận lấy hắn liền nói: "Huynh đệ chúng ta cùng giao thủ tiếp a."
Nghe đến đây Bảo Đoàn mới thất thần lại, nhìn trên tay Đao hắn liền run rẩy thêm, đây vậy mà là Hoàng giai trung cấp vũ khí.
Cũng một phần lo lắng, mà suy nghĩ: "Ta đã thua rồi, ngươi còn muốn ta tỷ thí quá mất mặt."
Hắn chỉ cố nén trong lòng mà tươi cười nói: "Chúng ta tiếp tục."
Bảo Đoàn liền gật đầu, cầm trên tay đao liền đưa đao ra, một lớp sắc bén được hiện ra.
Ngay sau khi hắn lấy đao ra khỏi vỏ, làm mắt hắn tỏa sáng. Hắn tưởng tượng mình có thể chiến thắng người trước mắt, liền cười thầm.