Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không, May Mắn Ta Chỉ Là Vai Phụ

Chương 47: Đao Xuyên Kích

« Chương TrướcChương Tiếp »
Quay lại trên khán đài lúc này, Ly gia một trong nắm chặt trọng kiếm đánh xuống, làm Tân Ngạo lùi lại.

Hắn cắn chặt răng đỡ lấy những công kích này, từ Ly gia một trong.

Ly gia một trong liên tục dùng trọng kiếm được bao phủ một lớp nham đánh xuống, có thể nhìn thấy được.

Một thiếu niên cầm trong tay trọng kiếm từ từ đánh xuống, Tân Ngạo hắn liên tục tráng né nhưng không thể.

Hắn suy nghĩ hồi lâu liền nhảy lên cao, Ly gia một trong nhìn trước mắt Tân Ngạo muốn chạy hắn liền cầm trọng kiếm ra sau đánh từ trên cao xuống.

Làm Tân Ngạo đang nhảy lên, bị đánh xuống dưới nền gạch đá cũng bị nứt ra.

Tân Ngạo nằm đấy, hắn máu cũng chảy ra.

Hoàng Đế trên đài cao thấy cảnh vậy, liền lo lắng cho nhi tử đứng dậy nói: "Ngừng trận tỷ thí."

Ly gia, Ly Định liền nói: "Hoàng Đế bệ hạ, cho thần thứ lỗi nhưng muốn dừng trận đấu cần có sự đồng ý của hai bên a."

Lư gia, gia chủ cũng gật đầu.

Hoàng Đế, nghe vậy cắn chặt răng, nhìn nhi tử mình nằm trên khán đài.

Dưới khán đài ai nấy đều liên tục nói truyện phiếm: "Tân Ngạo thua?"

"Ta nhìn xem hắn chưa có đầu hàng a."

"Ta thấy cũng vậy."

"Nhưng mà hắn không còn có thể đứng dậy a."

Xung quanh mấy người đều liên tục bàn tán, một thiếu nữ liền nói: "Tân Ngạo hắn chưa có chết, hắn chưa đầu hàng bây giờ."

Mấy vị thiếu niên liền quay người lại nói: "Ngươi có gì mà chứng minh, ta chắc chắn Ly gia một trong có thể đánh bại Tân Ngạo."

Thiếu nữ không nói tiếp, mà tiếp tục nhìn trận tỷ thí.

Trên khán đài, Ly gia một trong hắn chưa có dừng lại, hắn luôn suy nghĩ sợ rằng Tân Ngạo chỉ đang nằm đợi thời cơ hắn tiến đến.

Hắn không ngốc, liền nhảy lên cao nắm chặt trọng kiếm trong tay đáng xuống, Tân Ngạo đang nằm ngục ở đấy, liền mở mắt.

Cầm vũ khí bên cạnh đỡ lấy, trọng kiếm đánh xuống một đao đỡ lấy.

Đang cầm trên tay trọng kiếm, từ trên cao đánh xuống Ly gia một trong hắn cười nói: "Quả như ta nghĩ, Tân nhị hoàng tử ngươi giả chết."

Vừa đỡ lấy công kích từ Ly gia một trong, tay hắn run run đỡ lấy nói: "Ngươi cũng có đầu óc, không bị mắc lừa." dứt lời Tân Ngạo đẩy đao lên làm công kích của Ly gia một trong bị đánh bay ra.

Từ trên cao đáp xuống, Ly gia một trong hắn không dừng lại nắm trong tay trọng kiếm xoay vũ khí.

Tạo nên một vòng xoáy tấn công đến Tân Ngạo, Tân Ngạo chỉ cười mà nhảy lên từng mảnh gạch đá.

Nhưng mà vòng xoáy trọng kiếm của Ly gia một trong không những gây sát thương, còn có hút mọi vật xung quanh a.

Làm Tân Ngạo đứng trên cao phải nắm chắc gạch đá lơ lửng trên không, hắn nắm nhặt đao.



Miệng lẩm bẩm nói: "Đao Xuyên Kích." huyền giai sơ cấp công pháp, hiện quả có thể xuyên qua mọi lớp giáp.

Nhược điểm chỉ có thể xuyên qua cùng công pháp hoặc thấp hơn.

Nhưng vì Tân Ngạo hắn tu luyện tới cảnh giới đại thành, có thể tùy ý xuyên quá lớp giáp cao hơn a.

Dứt lời hắn nhảy từ trên cao xuống, xoay người, đao cũng hiện ra những đường vân.

Chém xuống, làm Ly gia tộc nhân đang xoay trọng kiếm, bị một đao đáng xuống xuyên qua lớp nham của hắn.

Vòng xoáy cũng không thể ngăn cản được Tân Ngạo chém đao xuống.

Đang xoay kiếm liền bị đánh bay ra ngoài, hắn ngơ ngác đứng dậy mà nhìn về phía Tân Ngạo.

Ly gia một trong liền cúi người nói: "Nhị hoàng tử, liệu ta có thể tái đấu?" hắn biết hắn đã thua.

Tân Ngạo đứng trên đài cao, đứng thẳng người quần áo tung bay, ưỡn ngực nhìn trời mây nói: "Ly gia huynh đệ, chúng ta hẹn ngày tái đấu."

Dứt lời xung quanh khán đài liền ồn ào nói "Nhị hoàng tử, tuy thắng nhưng không kiêu ngạo."

"Luôn khiên tốn a, đây mới phải là bậc thiên kiêu."

"Đúng vậy, đây mới chính là thiên kiêu."

Xung quanh mấy phàm nhân đều gật đầu, nhưng một thiếu niên liền lên tiếng nói: "Tân nhị hoàng tử thắng, hình như hồi nãy có một thiếu nữ nói ra a."

Nghe đến đây, ai nấy đều nhìn xung quanh cũng không phát hiện thiếu nữ kia đâu.

"Thiếu nữ kia, thần cơ diệu đoán a."

"Các ngươi có nhìn thấy thiếu nữ kia còn ở đây không?"

"Ta không có nhìn thấy."

"Ta cũng vậy."

"Rốt cuộc là thiếu nữ kia đi đâu rồi, ta muốn hỏi xem nàng ta biết trận tiếp theo ai thắng a."

Trên nóc nhà, một thiếu nữ đứng trên đó, đội mũ che kín mặt rồi biến mất.

Trên đài cao lúc này, Hoàng Đế liền vỗ tay khen ngợi Tân Ngạo nói: "Nhi tử của ta, ngươi làm rất tốt."

Tân Ngạo, nghe phụ hoàng nói vậy cúi người xoa xoa đầu bản thân nói: "Phụ hoàng, đều là nhờ may mắn."

Hoàng Đế, cầm nắm râu vuốt vuốt nói: "Ha Ha."

Ly gia một bên khác, Ly gia tộc nhân liền cúi người nói: "Gia chủ, ta thua."

Ly Định ngồi trên ghế, không hề tức giận mà cười nói: "Ngươi làm rất tốt."

Đang quỳ xuống, thì Ly gia tộc nhân ngước nhìn lên lại nói: "Thật sự?"

Ly Định bình tĩnh nói: "Thật."



Nghe đến đây, Ly gia một trong nước mắt liền rơi xuống bò tới ôm chân Ly Định nói: "Đạ ta gia chủ, ta yêu người."

Dứt lời, Ly Định liền nổi da gà, liền khươ khươ chân nói: "Ngươi bỏ ta ra, đừng động vào ta."

Ly gia tộc nhân cứ nắm chặt lấy, không buông ra mà nói: "Không buông, ta yêu người gia chủ."

Ly Định, hắn làm gia chủ cũng muốn rời bỏ chiếc ghế này a, nếu cứ bị bám lấy như vậy.

Hắn liền phất tay, một vài tên Cẩm Y Vệ liền tiến tới.

"Đại nhân, người có gì phân phó?" đứng đầu những tên Cẩm Y Vệ này nước lên cúi người nói.

Ly Định liền trả lời dứt khoát nói: "Nhanh nhanh, kéo tên này đi a."

"Hảo."

Đứng đầu Cẩm Y Vệ liền cúi người, xoay người lại cùng vài tên Cẩm Y Vệ khác kéo lấy Ly gia một trong đi khỏi.

Ly gia một trong tộc nhân bị kéo đi hắn vẫn không ngừng nói: "Gia chủ, ta yêu ngươi."

Tuyết Thư cùng hai nữ nhi, đứng bên cạnh đều che miệng cười, Ly Định liền quay người lại nói.

"Việc này, ta không có quan hệ đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó."

Tuyết Thư cùng hai nữ nhi, nhìn Ly Định bằng ánh mắt ngạc nhiên cùng khinh hỉ.

Làm Ly Định không thể nói nên lời nào, hắn chỉ cười nhẹ rồi im lặng nhìn trước mắt.

Trên khán đài, lúc này cũng đã đến trận thứ mười, Lư gia một trong liên tục dành chiến thắng.

Thanh Thanh nàng ngồi dưới, đã ngủ quên mất, xung quanh cũng được linh khí bao trùm.

Sợ rằng có người tấn công, hay định hãʍ Ꮒϊếp nàng, nàng sẽ phát hiện kịp thời.

Nằm ngủ Thanh Thanh mộng. Xung quanh cũng không ai giám ngỏ lời mà im lặng sợ làm nàng tỉnh dậy.

Cảnh giới Trúc Cơ ai giám gây sự a, mấy người xung quanh thâm tâm đều chung một ý tưởng.

Bên cạnh đó, một bên khác đang đứng trước bí cảnh Lam Thiên liền nói: "Sư tôn, chúng ta tại sao lại đến cỗ quan tài đó a?"

"Người từng nói, ta cảnh giới cao hơn mới quay lại?"

Sư tôn hắn liền từ tốn trả lời, nói: "Ngươi không biết đấy thôi, ta cảm nhận được có bảo vật xuất thế, lúc rời đi nơi đó."

Nàng chỉ lừa gạt cho qua, nàng muốn xem xem cỗ quan tài đó có thật sự là thân xác của tỷ tỷ hay không.

Nàng muốn xác nhận, trong lòng luôn vững tin đó là tỷ tỷ.

Tiếu An bên cạnh liền tiến tới từ từ nói: "Lam Thiên ca ca, sư tôn nói rất đúng chắc chắn có bảo vật xuất thế."

Nghe Tiếu An cùng Sư tôn nói vậy Lam Thiên không nghi ngờ gì mà gật đầu, Tiếu An cùng Mạc Kỳ thực sự có lỗi với hắn.

Hai nàng cũng không muốn liên lụy Lam Thiên nhưng Mạc Kỳ nàng không thể thoát khỏi nhẫn quá xa.
« Chương TrướcChương Tiếp »