Chương 27: Thu tiểu đệ

Ba người Lưu Viễn ở nhà cậu 3 ngày, đồ ăn nhanh với đồ tươi cậu để trong tủ lạnh đủ cho họ dùng đến khi Lâm Viễn với Lưu Tước sử dụng thuần thục các kĩ năng thức tỉnh của mình

“Lâm ca, hôm nay chúng ta ra ngoài thu vật tư đi, không thể ở nhà mãi được”

“ừm, em nói phải, nhưng tiểu Hy…”

“anh nói phải đấy, nếu để tiểu Hy ở nhà một mình thì không an toàn cho lắm, nhưng nếu…mang em ấy theo thì…nó có vẻ còn nguy hiểm hơn” _ Lưu Tước nhăn mày, vấn đề này khá nan giải đấy

“vậy bây giờ chúng ta phải làm sao?” _ Lâm Viễn cũng cảm thấy khó xử

“hay là vậy đi, em sẽ ra ngoài một mình…”

“không được, như vậy quá nguy hiểm” _ không cần suy nghĩ nhiều, anh bác bỏ ngay

“không sao đâu mà, em có băng hệ dị năng a, với lại trước đây em học võ rất giỏi nga~”

“như thế…cũng không an toàn”

“không sao đâu mà, em có thể tự lo liệu được”

Cứ như vậy, cậu với Lâm Viễn, em một câu, anh một câu, phải đến 10 phút sau cậu mới thuyết phục Lâm Viễn cho cậu ra ngoài thu vật tư một mình

Lưu Tước mặc một bộ đồ thể thao màu đen, giày thể thao màu đen, đội mũ lưỡi trai màu đen, mũ bị kéo xuống che đi phân nửa khuôn mặt của cậu, bên hông trái cậu đeo một thanh trường đao, cậu đeo một cái balo để che mắt Lâm Viễn chứ cậu có không gian rồi còn cần cái này làm gì

Lưu Tước cảnh giác bước xuống cầu thang, tinh thần lực tạo thành một bức tường kiên cố, lúc này cánh cửa dưới lầu mở ra, Lưu Tước rút đao nhìn chằm chằm căn phòng

Một thanh niên bước ra, cậu ta nhìn Lưu Tước một bộ đằng đằng sát khí liền hoảng sợ, nói _ “đừng đánh tôi a, tôi không phải người xấu”, sau đó nói thêm _ “cũng không phải tang thi”

Lưu Tước thấy đây là một thanh niên cỡ chừng 17-18 tuổi liền thu đao, bật máy quyét lên

[ Chu Minh: phong hệ dị năng (cấp 1)

Kỹ năng: phong đao, phong chi bạo ]

Đúng lúc này, một con tang thi biến dị tốc độ chợt lao đến chỗ Chu Minh, nó giơ bộ móng vuốt đen xì hướng cổ Chu Minh lao tới

Thân là một người thức tỉnh, giác quan của Chu Minh đương nhiên đã được nâng lên theo một mức độ nào đó nhưng cậu vẫn chưa thực chiến bao giờ chứ đừng nói là có thể đánh lại một con tang thi biến dị tốc độ, cậu chỉ kịp quay đầu lại

Mắt thấy móng vuốt tang thi sắp cứa lên cổ mình, Chu Minh nghĩ mình sẽ chết, chợt nó gào lên một tiếng thê lương, một mảnh băng nhọn hoắt chính xác cắm vào đầu tang thi

Lưu Tước thản nhiên lại gần dùng trường đao móc tinh hạch trong đầu tang thi ra, dùng khăn giấy lau rồi bỏ vào balo, sau đó thản nhiên rời đi để Chu Minh một mình hỗn độn trong gió

Đợi đến khi Lưu Tước đi đến trước cổng tiểu khu, Chu Minh mới kịp phản ứng lại, vội dùng dị năng phong hệ để đuổi kịp cậu

“đại ca, chờ em với”

“cậu gọi tôi là gì” _ Lưu Tước bất mãn xoay người lại

“đại ca a”

“tôi không phải đại ca của cậu, tìm người khác mà gọi”

“anh là ân nhân cứu mạng của em mà, không gọi đại ca vậy gọi là gì”

“chỉ là bèo nước gặp nhau thôi, còn nữa, tôi không có cứu cậu, chỉ muốn tập luyện chút thôi” _ cậu quay đầu rời đi

“đại ca, cho em theo anh được không, nha, em cũng có siêu năng lực đó, rất hữu dụng” _ cậu ta đắc ý nói

“có siêu năng lực, ai mới nãy suýt chết trong miệng tang thi, sao không thấy cậu dùng ‘siêu năng lực’ đi” _ Lưu Tước châm chọc nói

“cái, cái đó, tại nó nhanh quá, em phản ứng không kịp” _ cậu ta gãi đầu, cười ngượng ngùng

“tên!” _ Lưu Tước vẫn tiếp tục đi

“A…” _ Chu Minh không theo kịp suy nghĩ của Lưu Tước có chút ngớ người _ “Chu Minh”

“nhà cậu ở khu này?”

“vâng, em ở tầng 2”

“cậu ở một mình”

“không có, em…ở với mẹ” _ nói đến đây, giọng Chu Minh trầm xuống, có chút bi thương

“mẹ của cậu…”

“mẹ của em bị biến thành tang thi, bà ấy đã cố tấn công em…lúc đấy em đột ngột thức tỉnh dị năng, nên bà ấy…bị em gϊếŧ rồi” _ Chu Minh đau khổ kể lại

Đứa trẻ này cũng thật đáng thương _ “đừng tự trách, cậu làm như thế là đúng, nếu không gϊếŧ họ thì người chết chính là cậu”

“vâng, đại ca nói đúng”

“tôi tên Tần Gia Bảo, đừng có gọi đại ca nữa, cậu bao nhiêu tuổi rồi?”

“em 17 tuổi”

“vậy thì phải gọi tôi là ca rồi, tôi hơn cậu 3 tuổi”

“ừm, vậy em gọi anh là Bảo ca nhé, nói thật lần đầu thấy anh em còn tưởng anh bằng tuổi mình đấy chứ”

“bớt nói đi, muốn đi theo tôi thì phải im lặng một chút”

“vậy là anh đồng ý thu nhận em sao, yeah!”

“đừng vội mừng, còn cần phải xem biểu hiện của cậu”

“vâng” _ Chu Minh gật đầu thật mạnh

“mà Bảo ca, chúng ta đang đi đâu vậy?”

“đến nơi rồi biết”

Đích đến của cậu là siêu thị ở gần phố đi bộ, từ nhà cậu đến siêu thị mất 10 phút đi bộ, trên đường đi Lưu Tước cũng không gặp vấn đề trở ngại gì, thỉnh thoảng có gặp mấy tang thi cấp thấp bị cậu xuyên một đạo băng tiễn qua đầu, chết không kịp ngáp.

Cậu dành 3 ngày ở nhà chui vào trong linh phủ tu luyện, băng hệ dị năng đã đạt cấp 1 đỉnh cấp, trong linh phủ, linh khí rất nồng đậm, hơn bên ngoài rất nhiều mà dị năng giả tu luyện cần sử dụng đến linh khí, đấy là kết luận mà Lưu Tước rút ra được sau khi thức tỉnh

Cậu gϊếŧ tổng cộng 10 tang thi, thu được 10 viên tinh hạch cấp 0, Hệ thống thưởng cho cậu 100 tích phân, Lưu Tước xót thương nhìn ngắm thanh trường đao thượng phẩm của mình đâm vào đầu tang thi moi tinh hạch ra, nhìn chất màu đen nhầy nhụa gớm ghiếc kia làm cậu hết hứng thương nhớ đồ ăn

[ tổng tích phân của kí chủ thời điểm hiện tại là 1900 ]

“ừm” _ ngoài mặt Lưu Tước vẫn lạnh lùng như cũ nhưng trong lòng đã sướиɠ đến phát điên rồi, là 100 tích phân, 100 tích phân a~ lần sử dụng 1000 tích phân đấy làm cậu xót đứt ruột T^T

Lưu Tước đang đi, chợt nghe thấy có tiếng nói chuyện từ xa truyền đến, từ sau khi uống nước suối các giác quan của cậu trở nên minh mẫn lạ thường, hướng đó là siêu thị mà cậu hướng đến

Trước cổng siêu thị có hai nhóm người, hình như đang trao đổi với nhau điều gì đó thì phải, nhưng mà hình như tình hình có vẻ không được tốt cho lắm.

_____end chap 27_____