Hầu như ai xuyên không sang một thời không khác đều có ký ức của nguyên chủ hoặc kịch bản có sẵn do hệ thống cung cấp...Nguyệt Hi nhìn chằm chằm bản thân trong gương gần một tiếng nhưng chẳng có gì gọi là ký ức, kịch bản câu chuyện, bla bla.. trong đầu cô cả. "Cốc.. cốc...cốc..." Bỗng vang lên tiếng gõ cửa hóa giải cảnh hoang mang và hoài nghi cuộc sống trong cô. Nguyệt Hi tự nhủ với bản thân không có gì phải sợ rồi cất bước lại cánh cửa, nhưng cô không mở mà dùng một giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Có chuyện gì thế?" "Mời cô chủ xuống ăn sáng ạ." Thì ra là người giúp việc. "Tôi sẽ xuống ngay." Nội tâm kêu gào dữ dội nhưng Nguyệt Hi vẫn dùng giọng điệu không trập trùng trả lời... Liệu rằng Nguyệt Hi sẽ trải qua những ngày tháng thế nào để vượt qua ca khó đỡ này đây? Và nếu như đây không phải một sự xuyên qua vô tình mà có sẵn âm mưu thì sẽ thế nào nhỉ?