Chương 32: Không bao lâu sau

Đây là lần đầu tiên Cảnh đế đi dạo đêm ở huyện Đào Nguyên.

Để soi đường, trước khi đi ông còn mượn chủ khách điếm một cái đèn l*иg.

Cảnh đế xách đèn l*иg đi trên đường, bất ngờ phát hiện vẫn còn rất nhiều tiểu thương đang buôn bán.

Nhất là những sạp nhỏ bên đường, số lượng người mua đồ rất nhiều.

Kinh thành đã thực hiện giới nghiêm gần mười năm, cảnh tượng này khiến Cảnh đế nhìn mà thấy mới mẻ vô cùng.

Tuy nhiên, ông không dừng lại quá lâu, mà bước nhanh về phía nha môn, dù sao thì chính sự quan trọng hơn.

Khi Cảnh đế đến cửa nha môn, hai quan sai ngăn ông lại.

Ông lấy huy hiệu lúc trước dán vào xe ngựa ra, trình lên cho hai quan sai xem.

Hai người nhìn nhau rồi nói: “Xin hãy chờ ở đây, chúng ta vào thông báo đã.”

Không bao lâu sau, Tiểu Đào đi từ trong ra, dịu giọng nói với Cảnh đế: “Ngài chính là Lý tiên sinh đúng không, mời đi theo ta”

Quảng trường phía trước nha môn đen tối, hai người đi một trước một sau.

“Cô nương xưng hô thế nào?” “Gọi ta Tiểu Đào là được”

Cảnh đế tiếp tục nói: “Không biết Phương huyện lệnh nghỉ ngơi lúc nào?”

Tiểu Đào khẽ cười: “Thường ngày vào lúc này thiếu gia nhà chúng ta đã ngủ rồi, có lẽ hôm nay có tâm sự nên đang còn uống rượu ở đình viện.”

“Không biết tiên sinh đến tìm thiếu gia nhà chúng ta là có chuyện gì?”

“Kiến Giang lũ lụt, nghe nói Phương huyện lệnh có cách giải quyết, Lý mỗ tới thăm.”

“Ồ? Kiến Giang ngập lụt sao? Thời tiết này mà ngập lụt thì lạ thật, chắc cũng vì chuyện này mà thiếu gia vẫn chưa nghỉ ngơi.”

Nghe Tiểu Đào nói vậy, Cảnh đế thấy hơi bất ngờ. Ban ngày Phương Thượng tỏ ra không quan tâm, không ngờ bây giờ lại biểu hiện thế này.

Có lẽ ông đã hiểu lầm hắn rồi.

Vì vậy, ông hỏi tiếp: “Kiến Giang lũ lụt, đã ảnh hưởng đến hàng ngàn hàng vạn người. Lý mỗ từng nghe Phương huyện lệnh đề cập tới việc dùng thiên lôi phá núi để chặn sông, sẽ giải quyết được cơn lũ. Chẳng lẽ Phương huyện lệnh thật sự có thể gọi thiên lôi sao?”

“Thiên lôi?”

Tiểu Đào đột ngột dừng chân lại, trong đầu hiện lên cảnh mấy năm trước, Phương Thượng mang nàng đi thăm mỏ hắc

ín được khai phá bằng thuốc nổ.

Khi đó nàng sợ run rẩy, được Phương Thượng ôm mới bình tĩnh lại.

Nhớ lại kí ức đó, khóe miệng Tiểu Đào nở nụ cười.

“Thiếu gia nhà chúng ta đâu có biết gọi thiên lôi chứ! Đó chỉ là lời dùng để lừa gạt trẻ con thôi. Nhưng nếu thiếu gia đã nói vậy thì nhất định có thể giải quyết lũ lụt đó!”

“Ồ? Vì sao thế?” Cảnh đế thầm vui mừng.

“Trên đời này không có chuyện gì thiếu gia không làm được.”

Lòng Cảnh đế lại trầm xuống, câu giải thích này y như câu đám thần tử tâng bốc trong triều đình.

Không có chút giá trị nào cải

“Có điều... Việc Lý tiên sinh tới đây tối nay, có lẽ thiếu gia đã biết trước rồi.”

“Hả?”

“Trước khi ngài tới, ta thấy thiếu gia bày hai chén rượu trên bàn, có lẽ một chén là chuẩn bị cho tiên sinh.”

Cảnh đế giật mình! Vậy nghĩa là nói chuyện được! Nói chuyện được là có hy vọng!

Không ngờ Phương Thượng còn trẻ mà lại có bản lĩnh liệu sự như thần!

Trong lúc nói chuyện, hai người đã tới hậu đình.

Tiểu Đào đi vào đình viện trước, rồi thông báo cho Cảnh đế đi vào.

Cảnh đế tiến vào đình viện, thấy Phương Thượng đang ngồi trước bàn đá, vừa cầm chén rượu vừa ngắm trăng, tư thế rất ung dung.

Phương Thượng liếc mắt thấy Cảnh đế đi vào, cất cao giọng nói: “Trễ thế này lão Lý còn tới tìm bổn quan là có chuyện gì thế?”

“Nào nào, ngồi trước đi.”