Kinh doanh lớn quái!
Ông chưa nói gì thêm, sự chú ý của Phương Thượng đã chuyển qua tấm địa đồ, nhìn xong mà không khỏi có chút mất mát.
Bên trên có rất nhiều chỗ đánh dấu là đường bờ biển, nhưng hoàn toàn khác với bản đồ trong ấn tượng của hän kiếp trước.
Cảnh đế chỉ vào địa đồ, giới thiệu: “Lũ lụt nổ ra từ đây... Đi
“Nếu không có chuyện ngoài ý muốn, e răng bây giờ đập. Bình Vọng đã vỡ rồi, tai họa vẫn tiếp tục lan tràn...”
Sau đó, Cảnh đế thấp giọng nói: “Nghe nói tuần phủ Kiến Giang đang xin triều đình hai trăm ngàn lượng bạc để cứu thiên tai.”
“Tuy nhiên, triều đình cũng bó tay. Nếu có người trị thủy được, tương lai nhất định sẽ thăng quan tiến chức nhanh chóng.”
Phương Thượng không trả lời, chỉ nhìn theo tay ông chỉ, yên lặng suy nghĩ.
Đột nhiên, trước mắt hẳn sáng lên, hẳn chỉ vào một nơi trên bản đồ, nói: “Cái nơi tên Ngân Đà này, hai bên sông là núi, nếu trời giáng thiên lôi bổ núi ra để ngăn sông, không phải lũ lụt đã được giải quyết rồi sao? Chỉ không biết thế núi ra sao?”
Hản dứt lời, ba người Cảnh đế đều ngây ra như phỗng.
Quách Thiên Dưỡng thầm buồn cười, nhãi con, cũng có ngày ngươi ngã một vố đau!
Ánh mắt Lý Nguyên Chiếu đều lộ ra vẻ vui mừng!
Lúc này, hẳn đã tìm được người cùng chung ý tưởng, đúng là thần giao cách cảm!
Đúng là anh hùng tiếc anh hùng mà!
“Cha! Con đã nói gì hả! Con đã nói là cứ t ập thuậ trong thiên hạ, khiến thiên lôi giáng xuống chặn nước là giải quyết được! Cha thấy sao? Phương huyện lệnh cũng nghĩ như thế, có thể thấy anh hùng đều nghĩ giống nhau!”
Lý Nguyên Chiếu đắc ý đứng lên, không ăn cơm nữa, cẵm cũng muốn hất lên trời.
Ba người còn lại đều dùng ánh mắt nhìn kẻ ngốc để nhìn hắn.
Đối mặt với ánh mắt kì dị của mọi người, Lý Nguyên Chiếu hậm hực ngồi xuống, tiếp tục ăn cơm.
Lúc này Cảnh đế rất thất vọng, ông cười khổ, nói: “Phương huyện lệnh nói đùa, lấy đâu ra thiên lôi chứ? Chẳng lẽ Phương huyện lệnh có thể gọi thiên lôi qua sao?”
Phương Thượng nhấp một ngụm trà, cũng không trả lời, như đang suy nghĩ.
Huyện Đào Nguyên thật sự có thiên lôi! Lúc hai nước Càn - Cảnh giao chiến, nếu nước Càn thắng thì nhất định sẽ tiến vào kinh thành, huyện Đào Nguyên cũng chắc chắn sẽ gặp họa theo.
Vậy nên, sau khi có tiền, điều đầu tiên Phương Thượng làm chính là chế tạo một lượng lớn thuốc nổ!
Theo tình hình lúc đó, thao luyện quân binh, bổ sung vũ khí là không kịp!
Sắt thép luyện một ngày không ra vũ khí được, nhưng chế tạo thuốc nổ lại rất dễ.
Chính vì vậy, sau khi chiến tranh kết thúc, chỗ thuốc nổ đó cũng không được dùng tới.
Lần duy nhất nó được phát huy tác dụng chính là được sử dụng khi huyện Đào Nguyên bất ngờ phát hiện ra một mỏ dầu hắc.
Nhưng sau đó, nó không được sử dụng lại nữa.
Hàng tấn thuốc nổ đều chất trong kho, cũng không sợ quá hạn chỉ sợ nó không nổ nữa!
Mang nó ra cho nổ núi thì thừa sức! Để không chỉ có lãng phí thôi.
Cảnh đế nhìn cái vẻ suy tính của Phương Thượng thì giật mình.
Chẳng lẽ hẳn có cách thật sao? Mặc dù Phương Thượng không phải người thành thật, nhưng qua hai lần tiếp xúc, ông thấy hắn cũng không phải loại bẩn thỉu gì!
Hơn nữa, trông hẳn có vẻ đang nghĩ đến tính khả quan của việc này!
Cảnh đế lại kỳ vọng hỏi: “Phương huyện lệnh có cách sao?”
“Ừm... Để ta nghĩ thêm chút.” Phương Thượng thuận miệng đáp.
Bây giờ hắn đang lựa chọn giữa việc cứu nước cứu dân và bại lộ thực lực.
Nếu thuốc nổ lộ ra, sẽ giống như thiên lôi giáng xuống, bất kể thế nào thì hắn cũng phải bại lộ trước mắt triều đình.
Dù chưa chắc đã thành công, nhưng nếu hắn đã có năng lực này, hơn nữa chỉ cần nhấc tay là được mà hẳn lại không làm, thì lương tâm của hẳn sẽ cần rứt.
Lúc hản đang suy nghĩ, ba người đã nhìn hản bằng ánh mắt vô cùng ngạc nhiên.