Chương 32-XỬ ÁN Ô BỒN (HÀNG VẢI THIÊN TRÚC LỘ HÀNH TUNG HUNG THỦ).

Bốn người Lạc An từ biệt Lưu thị và Bách Nhi, dựa theo lời nói của cậu bé gấp gáp tìm đến phố Nam trong trấn, quả nhiên không lâu sau, họ tìm thấy một tiệm bán vải, treo biển đề “Hàng vải Thiên Chức”

“Vương Gia, xem ra đây là cửa hàng đó”, Trịnh Tiểu Liễu quan sát xung quanh, nhỏ giọng nói với Lạc An.

Tiểu Ly đứng ngay cạnh nên nghe được rất rõ ràng, lòng không khỏi cười thầm: Chữ viết trên bảng hiệu kia so với cái sọt còn to hơn, Công tử cũng không mù chữ, còn cần tên nhóc nhà ngươi đứng đó mà thuyết minh với giải thích sao?

Lạc An lại chẳng thấy phiền gì, chỉ gật đầu, dẫn theo ba người Triển, Trịnh , Bạch tiến vào cửa hàng, nhìn ngắm xung quanh một lượt rồi hỏi tiểu nhị trong quầy: ”Vị tiểu ca này, tiệm của cậu có bán lụa Vân Cẩm không?”.

Tiểu nhị vốn trông bốn người quần áo giản dị, khuôn mặt lại mang theo bụi đường, cho rằng chẳng phải người có tiền gì nên không chú ý mấy, nom thấy bốn người vào tiệm cũng không chào mời. Nhưng lát sau lại nghe thấy người thanh niên bạch y mở miệng hỏi về lụa Vân Cẩm, không khỏi có chút kinh ngạc, liếc mắt nhìn rồi khoát tay trả lời: “Lụa Vân Cẩm cái gì? Không có”.

Tuy ngữ khí của tiểu nhị tỏ vẻ rất coi thường nhưng Lạc An cũng không chấp nhặt, lại hỏi: “Vị tiểu ca này, chưởng quầy nhà cậu không có trong cửa hàng sao?”.

Tiểu nhị nghe xong có chút bực mình, nghĩ bụng: Bốn người này nhìn qua quần áo trên người đã biết là loại cùng đinh rồi, lại còn bày đặt ra vẻ giàu có, hỏi hắn lụa Vân Cẩm cơ đấy. Còn kêu mình gọi chưởng quầy ra, hừ, mình bằng từng này rồi còn chưa từng gặp cái ngữ nghèo kiết xác như thế này sao.

Nghĩ vậy, tiểu nhị liền gắt gỏng nói: “Chưởng quầy cửa hàng chúng tôi ra ngoài rồi, không có ở đây”.

Lạc An lại hỏi: “Vậy xin hỏi khi nào chưởng quầy trở về”.

Tiểu nhị bị hỏi nhiều làm cho nổi quạu, đánh mắt liếc Lạc An nói: “Tôi bảo này chưởng quầy của cửa hàng chúng tôi rất bận, mỗi lần xuất môn không mười ngày thì cũng tám ngày mới trở về. Nếu muốn mua hai thước vải bông may quần áo thì, thấy không, sạp hàng phía đối diện có đấy, mấy người đừng lằng nhằng ở đây cản trở cửa hàng chúng tôi làm ăn”.

Lạc An nghe xong không khỏi sững sờ, định mở miệng nêu rõ thân phận mình thì Tiểu Ly bên cạnh đã cướp lời, hung hăng quát lên: “Cái tên này sao lại dám nói thế hả, ngươi có biết người đang đứng trước mặt ngươi là ai không, ngài ấy chính là…”.

Tiểu nhị cũng không khách khí, vặc lại: “Ta không cần biết ngươi là kẻ nào, không mua đồ thì đừng có mà lằng nhằng ầm ĩ ở đây, mau biến đi chỗ khác! ”.

“Cái gì?”, Tiểu Ly tức giận tới nỗi hai mắt phát hỏa, đang định mắng lại thì thấy có người huýnh huýnh phía sau lưng mình, quay đầu nhìn thì hóa ra là Triển Chiêu.

Triển Chiêu cau mày, đẩy Tiểu Ly sang một bên, đi đến bên quầy, đặt đánh cạch túi vải đen bọc ô bồn lên mặt quầy, ôm cánh tay nói: “Muốn cãi nhau thì sang bên kia mà cãi, mấy trăm lượng bạc này sắp đè chết tôi rồi, tôi phải kiếm chỗ nào nghỉ chân chút mới được”.

Hả?

Lời này vừa nói ra, ngay cả Lạc An cũng bàng hoàng nói gì đến tiểu nhị và hai người Bạch, Trịnh.

Lại thấy Triển Chiêu nhìn ngó xung quanh, rồi quay người nói với Lạc An: “Công tử, tiểu nhân thấy cái xó xỉnh quê mùa này chắc không có lụa Vân Cẩm đâu, mấy thứ bày bên ngoài cũng là mấy thứ tầm thường, chỗ nào chả có, còn chẳng bằng bộ đồ trên người công tử. Chúng ta vẫn nên đi tới Đông Kinh Biện Lương xem xét thì hơn” .

Tiểu nhị nghe xong rất kinh ngạc, ngó ngó tay nải từa tựa cái trống này, thầm nghĩ: Nghe khẩu khí vị tiểu ca này có lẽ nào mấy người bọn hắn lại là mối làm ăn lớn? Nhưng nhìn cách ăn mặt của ba người bọn hắn thì thế nào cũng không giống.

Nghĩ đến đây, tiểu nhị không kìm được ngước lên đánh giá kỹ càng Lạc An, vừa thấy liền kinh ngạc.

Người thanh niên bạch y này tướng mạo đường đường, khí độ bất phàm, bộ bạch y này tuy mới nhìn thì thấy bình thường chẳng có gì đặc biệt nhưng khi khoác lên người người này lại mang một vẻ tiêu sái phiêu dật phóng khoáng chẳng thể diễn tả được bằng lời, nói vậy vị bạch y này chẳng phải nhân vật tầm thường.

Đôi con ngươi của tiểu nhị đảo một vòng lập tức như biến thành một người khác, xoay người từ trong quầy chạy ra, đến trước mặt Lạc An cười nói: “Ai da, vị đại gia này, tiểu nhân có mắt không tròng, không nhận ra ngài. Ngài muốn xem loại vải gì, xin cứ việc vào ngắm” .

Lạc An, Bạch Ly và Trịnh Tiểu Liễu nghe xong, cùng nhìn về phía Triển Chiêu, lại thấy Triển Chiêu cau có, đi đến bên cạnh Lạc An nói: “Công tử, nếu ở đây không có lụa Vân Cẩm, chúng ta nên đi tới cửa hàng khác xem thôi” .

Tiểu nhị thấy vậy cuống lên, cao giọng nói: “Vị đại gia này, đừng đi! Trong cả Lưu Gia trấn này, chỉ có cửa hàng chúng tôi mới có lụa Vân Cẩm, ngài tới đây là đúng rồi” .

Lạc An khẽ nhướng mày, nhìn Triển Chiêu một cái rồi nói: “Nếu tiểu ca đã nói như vậy, chi bằng hãy mang ra cho chúng tôi xem một chút” .

Tiểu nhị mừng rỡ, vội vàng đi vào phòng trong, không bao lâu sau thì ôm ra một cây lụa.

Cây lụa bề mặt trơn nhẵn, mềm mại như nước, tuy đặt ở trong nhà nhưng lại có thể phản xạ ánh sáng mặt trời, lung linh rực rỡ, lộng lẫy đến chói mắt.

Mọi người vừa nhìn lòng không khỏi tán thưởng.

Triển Chiêu liền đem cái túi bọc ô bồn lại, đặt cạnh cây lụa, nhỏ giọng hỏi: “Lưu ô bồn, ngươi có ấn tượng gì về cây lụa này không?”.

“… Không có”, ô bồn khẽ đáp.

“… Quên đi, hỏi ngươi cũng bằng thừa”, Triển Chiêu đẩy ô bồn sang một bên.

Lại nghe Lạc An hỏi: “Tiểu ca, loại lụa này màu sắc, chất liệu quả là xuất chúng, chẳng hay chúng nó nhập về từ đâu?”.

Tiểu nhị không hiểu mở miệng hỏi: “Vị đại gia này, ngài mua lụa, sao không hỏi giá mà hỏi lụa được nhập về từ đâu, như thế là đạo lý gì?”.

Lạc An khẽ mỉm cười, đáp: “Cậu không biết rồi, thứ lụa Vân Cẩm quý hiếm này thường có hàng giả, chúng tôi hỏi hàng nhập về từ đâu cũng là để đề phòng vạn nhất mà thôi”.

“A…”, tiểu nhị gật đầu nói: “Nhưng lụa Vân Cẩm này được nhập về từ đâu tiểu nhân cũng không rõ, chỉ có chưởng quầy mới biết”.

“Vậy chưởng quầy hiện đang ở đâu?”

Tiểu nhị đáp: “Không giấu gì ngài, mấy ngày trước chưởng quầy đi ra ngoài nhập hàng, lúc này không có ở đây”.

Lạc An nghe xong không khỏi cau chặt đôi lông mày.

Trịnh Tiểu Liễu thấy tình huống như vậy, bước nhanh lên trước hỏi: “Vậy khi nào thì chưởng quầy trở về?”.

Tiểu nhị lắc lắc đầu: “Nhanh thì hai ngày, còn lâu thì ba đến năm ngày”.

Mọi người đều trầm tư không nói.

Triển Chiêu là người ủ dột nhất, nghĩ thầm: Thật là đen đủi, chưởng quầy đúng là biết chọn thời điểm ra ngoài. Manh mối tới tay, rành rành ngay trước mắt mà lại hụt mất, hức hức, nói thế thì mình vẫn phải tiếp tục thành rùa ô bồn nữa ư…

Tiểu nhị nhìn người này, ngó người kia, thấy ba người sắc mặt ai cũng chán nản, đặc biệt là cậu thiếu niên mặc áo dài đỏ, nom sắc mặt như đang muốn tìm người đánh nhau vậy, không khỏi có chút kiếp đảm, lại sợ làm mất mối làm ăn lớn nên không dám đuổi đám người này ra ngoài. Tiểu nhị đang phiền não không biết thoát thân thế nào thì bỗng nhác thấy một bóng người trước cửa tiệm, định thần nhìn kỹ hóa ra là người quen, lòng mừng thầm vội bước ra nghênh đón, đon đả chào:

“Ai da, đây chẳng phải là Tôn đại gia và Tôn nhị gia sao? Hai vị lại đến tìm chưởng quầy uống rượu phải không, thật không may, chưởng quầy đã ra ngoài nhập hàng rồi, vài ngày nữa mới về cơ” .

Có tiếng một người cười nói: “Tên tiểu tử thối nhà ngươi sao hôm nay lại ân cần vậy, có phải muốn xin rượu uống không?”.

Một người khác cũng cười nói: “Đại ca, đệ thấy tên tiểu tử này càng ngày càng giảo hoạt” .

Tiểu nhị và hai người nọ đứng ngoài cửa say sưa trò truyện, còn bốn người Lạc An ở trong này đang sầu não vì vụ án, chẳng ai chú ý đến xung quanh. Mặt quầy phía sau lưng ba người, túi đựng ô bồn tự nhiên rung lắc mạnh, rơi từ trên quầy xuống đất coong một tiệng, rớt ra khỏi túi, lọc cọc lăn cái vèo ra khỏi cửa.

Ba người ngoài cửa đang nói chuyện nhất thời dừng lại, rồi một tiếng kêu thất thanh vang lên: “Đại ca! Cái… cái này…” .

Bốn người trong phòng nghe thấy tiếng kêu, liền quay đầu ra nhìn, không khỏi giật mình kinh ngạc.

Lạc An và Triển Chiêu chạy vội ra ngoài, Triển Chiêu ôm lấy ô bồn, dùng vạt áo che lại. Trịnh Tiểu Liễu đằng sau nhặt miếng vải đen lên, tay chân luống cuống cùng Triển Chiêu bọc lấy ô bồn.

Chợt nghe có tiếng hỏi: “Tiểu ca, cái ô bồn này là…”.

Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn, chỉ thấy trừ tiểu nhị ra, ngoài cửa còn có hai người đang đứng.

Người bên trái mặt áo lụa xanh thẳm, chân mang giày cổ thấp màu đen, vóc dáng vạm vỡ, da ngăm đen, lông mày chổi xể, mắt hình tam giác, râu ria tua tủa kéo đến mang tai.

Người bên phải dáng người hơi thấp, mặc áo khoát vạt ngắn màu nâu, quần màu đất non, mang giày vải đen, lông mày hình chữ bát, mắt ti hí, mặt đen sì chẳng có tí râu nào. Hai người họ đứng cùng nhau, nếu nhìn kỹ mày mắt họ cũng có vài phần tương tự.

Người vừa hỏi chính là nam tử áo nâu thấp hơn phía bên phải, vẻ mặt hắn ta có thể nói lúc này là quái dị: Hai mắt long lên, nữa khuôn mặt bên trái thì có vẻ bình tĩnh, còn nữa khuôn mắt bên phải hình như hơi co rúm lại.

Triển Chiêu bỗng sinh nghi, ôm ô bồn lui lại hai bước, đi đến bên cạnh Lạc An rồi mới đáp: “Ô bồn này là của tôi, có vấn đề gì không? ”.

Triển Chiêu còn chưa đáp lời thì Lạc An đã tiến lên một bước, trầm giọng đáp: “Lẽ nào trước đây hai vị đã từng thấy cái ô bồn này rồi?”.

Bị Lạc An hỏi câu này, nam tử thấp hơn kia không khỏi rụt cổ lùi ra sau, mắt hướng về phía người áo xanh bên cạnh, lắp bắp nói: “Đại ca, cái… cái ô bồn…” .

“Câm miệng!”, người áo xanh thấp giọng nạt, ngừng một lúc sau đó ngẩng đầu lên hướng về phía Lạc An, chấp tay cười nói: “Không có gì, huynh đệ chúng tôi trước giờ đều muốn có một cái ô bồn, hôm nay thấy cái ô bồn này rất được, cũng định mua một cái nên mới thuận miệng hỏi vậy thôi” .

Lạc An nhíu chặt đôi mày lưỡi mác, hàn quang lóe lên trong mắt, cẩn thận đánh giá hai huynh đệ này một phen, sau đó mới trầm giọng nói: “Cái ô bồn này được mua ở tiệm ‘Vương Gia tạp hành’ trên phố Mã Hành, hai người đã từng nghe qua chưa?”.

“Chưa nghe qua! Chưa nghe qua!”, nam tử áo nâu đột nhiên xua tay kêu lên.

“Nhị đệ!”, kẻ áo xanh cũng cao giọng quát, thấy nam tử áo nâu im bặt, mới từ tốn nói: “Các vị, có vẻ như đệ đệ tôi hôm nay uống quá nhiều, hơi thất thường chút, các vị đừng để bụng nhé. Hai huynh đệ bọn tôi cỏn có việc, xin cáo từ trước “.

Dứt lời, hắn xoay thân kéo nam tử áo nâu định rời đi, nhưng vừa mới quay người, chưa bước được bước nào, đã thấy một cái bóng màu trắng đột nhiên lướt đến trước mặt. Lạc An đứng thẳng tắp như thân tùng, đưa một tay lên chặn đường đi của hai người bọn chúng.

Chúng sợ hãi nhảy dựng lên, ngước mắt nhìn, chỉ thấy khuôn mặt chàng thanh niên này vô cùng lạnh lẽo, đôi mắt như đáy hồ sâu thẳm, đang lạnh lùng trừng mắt nhìn chúng, không khỏi cảm thấy kinh hoàng, lại chẳng thốt nổi nên lời.

Nhưng Lạc An qua một lúc lâu lại chẳng thấy nói gì, hai mắt quét qua hai huynh đệ chúng mấy phen, rồi hướng về phía Triển Chiêu đang ôm ô bồn đứng trước cửa hàng vải.

Trước hành động và lời nói của hai huynh đệ này Triển Chiêu cũng sinh nghi trong lòng, lại thấy Lạc An chặn đường đi của chúng, sau đó nhìn sang phía mình, liền hiểu rõ, vội thấp giọng hỏi ô bồn trong tay mình: “Lưu ô bồn, ngươi có biết hai kẻ này không?”.

Nhưng ô bồn lúc này lại câm như hến, chẳng phát ra chút âm thanh nào.

Triển Chiêu cuống lên, lại cao giọng hơn vài phần: “Lưu ô bồn, ta hỏi ngươi, ngươi có nghe thấy không?”.

Ô bồn vẫn im lặng như cũ.

Triển Chiêu ngước lên nhìn Lạc An, thấy sắc mặt Lạc An sầm xuống, đôi môi mím chặt, bất giác cảm thấy gió lạnh vi vu thổi sau lưng, vội vàng đặt ô bồn xuống đất, ra sức gõ, vừa gõ vừa nói: “Cái đồ ô bồn chết tiệt này, bình thường không cho ngươi nói thì ngươi cứ lèo lèo y hệt mấy bà tám, giờ bảo ngươi làm chứng thì ngươi lại ra vẻ lạnh lùng, ngay cả rắm cũng không dám đánh! Ngươi còn tiếp tục giả câm giả điếc, ta sẽ ném ngươi nào hố phân, cho ngươi biến thành bồn cầu.

Nhưng gõ mỏi cả tay, ô bồn vẫn câm như hến.

Triển Chiêu cũng không còn cách nào khác, đành thất thần nhìn sang Tiểu Ly bên cạnh, hy vọng cậu ta có thể đưa ra chủ ý nào đó, nhưng Tiểu Ly cũng hoang mang y như vậy, không biết phải làm sao.

Chợt nghe tên đại ca trong hai huynh đệ kia nói: “Vị huynh đài này, vì sao lại chặn đường đi của chúng tôi?”.

Lạc An nghe xong, trừng mắt nhìn hai tên hồi lâu rồi mới từ từ hạ tay xuống, nghiêng người tránh sang một bên để cho chúng rời đi.

Đến khi chúng đã đi xa, Trịnh Tiểu Liễu, Bạch Ly và Triển Chiêu vội chạy đến bên cạnh Lạc An, Lạc An nhìn Tiểu Ly một cái, thấp giọng hỏi: “Vì sao lại như vậy?”.

Tiểu Ly thầm kêu lên đầy bất đắc dĩ, nghĩ bụng: Vương Gia, ngài cho tôi là bán tiên chuyển thế à? Ai mà biết được ô bồn này hôm nay phát điên cái gì chứ, đột nhiên im bặt, chẳng lẽ vừa rơi xuống đất đã hỏng rồi ư… Khoan khoan, ô bồn này đang yên đang lành sao lại rơi xuống đất? Còn lăn ra khỏi túi nữa, lẽ nào hắn không biết mình không thể tiếp xúc với ánh mặt trời… Á! .

Bạch Ly căng thẳng, nhất thời mồ hôi lạnh túa ra đầy lưng, vẻ mặt buồn như đang khóc tang, ngẩng đầu lên nhìn Lạc An: “Công tử, ô bồn gặp ánh mặt trời, tám phần là hồn phi phách tán rồi…”.

“Cái gì?”, Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu thất kinh, cùng kêu lên, Lạc An cũng kinh ngạc nhưng không phản ứng.

Bạch Ly bị ba người trừng mắt nhìn đến phát run, nghĩ một lát lại nói: “Cũng… cũng không nhất định thế, có thể qua một lúc nữa sẽ hồi phục lại chưa biết chừng…”.

Hai người Triển Chiêu, Trịnh Tiểu Liễu nghe xong mới thở phào một cái.

Lát sao, Trịnh Tiểu Liễu hỏi: “ Vương... à Lạc đại nhân, lời nói cùng hành động của hai huynh đệ kia rất quái dị, nhất định có liên quan tới vụ án này, vì sao không bắt hai tên đó về quy án?”.

Lạc An lắc đầu: “Đây chẳng qua chỉ là suy đoán, chúng ta không có chứng cứ rõ ràng. Không biết lụa Vân Cẩm xuất xứ từ đâu, không có ô bồn đứng ra làm chứng, sao có thể tùy tiện bắt người được?”.

Trịnh Tiểu Liễu nhất thời im lặng, cúi đầu bứt tóc.

Triển Chiêu lại càng tức khí, ra sức gõ vào ô bồn, miệng lầm bầm: “Đều tại cái tên Lưu ô bồn này, đúng thời khắc quan trọng lại không có động tĩnh, thật đúng là thành công chả thấy, thất bại có thừa!”.

Triển Chiêu đang gõ hăng say thì nghe ô bồn đột nhiên chấn động, từ bên trong truyền ra giọng nói: “Đừng gõ nữa!”.

Bốn người nghe xong vừa mừng vừa sợ, Triển Chiêu vội kêu lên: “Lưu ô bồn, ngươi vẫn ổn đấy chứ?”.

Trịnh Tiểu Liễu cũng la lên: “Ngươi đã có thể nói chuyện được rồi, vì sao vừa rồi không lên tiếng?”.

Chợt nghe ô bồn thấp giọng nói: “Vừa rồi thảo dân thấy đôi huynh đệ sát hại thảo dân, nhất thời xúc động phẫn nộ không kìm chế được, rung mạnh quá liền rơi xuống đất, vô tình bị ánh mặt trời chiếu vào, liền mất đi ý thức”.

Triển Chiêu kinh hãi, vội hỏi: “Hung thủ mà ngươi nói chính là hai kẻ vừa rồi đứng ở trước cửa hàng vải này có phải không?”.

Ô bồn đáp: “Chính là hai kẻ đó! Triển đại nhân, sao ngài không mau tróc nã hai tên đó về quy án?”.

“Tróc nã cái khỉ ấy!”, Bạch Ly gắt lên, “Hai tên đó không biết đã chạy đi đằng nào từ lâu rồi!”.

“Cái gì?! Vì sao lại thả cho bọn chúng đi? Chúng là hung thủ sát hại thảo dân mà! Vì sao lại để mặt cho bọn chúng đi?”.

Ô bồn kêu lên thảm thiết, nhưng bốn người bên cạnh lại không rảnh mà quan tâm.

Lạc An rảo bước đến bên tiểu nhị của cửa hàng vải đang ngẩn người, hỏi: “Tiểu ca, cậu có biết nhà của hai kẻ vừa rồi ở đâu không?”.

Tiểu nhị vửa nghe thấy ô bồn nói chuyện, sợ tới mức suýt chút nữa thì ngất xỉu, lúc này nghe thấy câu hỏi của Lạc An mới hoàn hồn lại, chớp chớp mắt nói: “Ngài… ngài hỏi Tôn đại gia và Tôn nhị gia sao?”.

“… Tôn?”, Lạc An hơi dừng lại một chút, rồi lập tức hỏi tiếp: “Đúng thế. Bọn chúng trú tại đâu?”.

Tiểu nhị run run chìa một ngón tay chỉ về phái cuối đường: “Ở cuối con phố này, trong một tứ hợp viện lớn, trước cửa có một cây bách”.

Lạc An nghe xong lập tức xoay mình chạy về phía cuối phố, Triển Chiêu Bạch Ly thấy thế liền vận khinh công, theo sát ngay sau. Ba người tựa như mũi tên lao ra khỏi cung, vèo cái đã không thấy bóng dáng đâu, chỉ khổ cho Trịnh Tiểu Liễu ở phía sau, lòng nóng như lửa đốt nhưng cũng chỉ có thể chịu đựng bụi đường cuộn khởi mà chạy theo.

Rất nhanh sau đó, ba người Triển, Lạc, Bạch đã tới được nơi trú ngụ của huynh đệ họ Lạc An dừng lại trước cửa, quan sát xung quanh sau đó nhún người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống sân. Triển Chiêu, Bạch Ly cũng nhảy vào theo.

Chỉ thấy sân viện rất lớn, ba gian nhà ngói, gian nhà chính quay mặt về hướng nam, hai gian bên cạnh là đông và tây sương phòng. Thân hình Lạc An nhanh như gió, lướt đi khắp sân và mấy căn phòng tìm kiếm, Triển Chiêu, Bạch Ly phi theo không kịp, chỉ đành kiểm tra tiền viện và hậu viện, chưa tới một khắc sau, cả sân viện cùng mấy gian nhà đều đã kiểm tra xong, nhưng hai người không thu được gì cả.

“ Vương Gia…”, Triển Chiêu cõng ô bồn trên lưng thấy Lạc An đứng ngay đơ trong sân, lòng không khỏi có chút khó hiểu.

Lạc An nhìn một vòng xung quanh, đột nhiên quay người đi về phía cửa, vừa đi vừa ra lệnh cho Triển Chiêu, Bạch Ly: “Xem ra hai tên đó đã chạy trốn, nhưng thời gian ngắn như thế chắc chắn chưa đi được xa, chúng ta tức tốc đuổi theo nhất định có thể tóm được chúng”.

Hai người nghe xong tinh thần nhất thời phấn chấn, hối hả theo sau Lạc An. Nhưng vừa mới mở cửa viện, Lạc An đột nhiên khựng lại, đứng im bất động.

Triển Chiêu nối gót theo sau, thiếu chút nữa thì đập mũi vào người đi trước, may mà Bạch Ly ngay tức kéo lại thì mới tránh khỏi tai nạn.

Vừa định mở miệng phàn nàn, đột nhiên Triển Chiêu cảm thấy không khí xung quanh có phần không ổn, còn bóng lưng Lạc An phía trước như cứng lại, tay nắm chặt, cả người mơ hồ lộ ra sát khí.

Chợt nghe Lạc An trầm giọng quát: “Huynh đệ Ngô thị, các ngươi chớ nên phạm sai lầm một lần nữa!”.

Triển Chiêu không hiểu gì, thò đầu ra từ sau lưng Lạc An, ngóng về phía trước. Vừa mới nhìn liền giật nảy mình, thiếu chút nữa bổ nhào xuống đất.

Chỉ thấy dưới tàng cây bách xanh um trước cửa sân viện có ba người đang đứng, hai kẻ trong đó là huynh đệ Ngô thị mà họ vừa mới chạm trán, người còn lại rất quen thuộc, thân hình gầy nhẳng, mắt báo, cằm nhọn, đó chính là Trịnh Tiểu Liễu vốn chạy theo sau họ.

Hung thủ giết người đã chạy trốn nhiều ngày, nay lại xuất hiện ngay trước mắt, vốn là một chuyện may mắn, nhưng tình huống lúc này thực sự có chút nan giải. Không vì một nguyên nhân gì khác, chỉ bởi trong tay Ngô Đại Lực kia là một cái rìu sắt bén với màu đen loang lổ trên lưỡi, mà lưỡi rìu đó vừa hay lại đang kề sát cái cổ mảnh khảnh của Trịnh Tiểu Liễu.

Triển Chiêu nghe thấy ô bồn Lưu thị phía sau lưng kêu lên: “Chính là cái rìu đó, thảo dân bị sát hại bởi cái rìu đó!”.

Triển Chiêu không biết Lạc An với thân hình thẳng tắp trước mắt có cảm tưởng gì, nhưng lúc này trong lòng nàng chỉ có một thứ cảm xúc: Mợ nó, thời điểm này, ai mà quan tâm đến việc nghiên cứu chiến tích vĩ đại trước kia của cái rìu đấy kia chứ! Việc tối quan trọng trước mắt chính là: Sai dịch của Khai Phong phủ đại danh đỉnh đỉnh thế mà lại bị biến thành con tin… Chậc chậc, Vương Gia, ngài sẽ giải quyết việc này thế nào đây?

Thân hình cao lớn phía trước, dáng thẳng như thân núi, vạt áo thuần một sắc trắng phiêu phất như múa, từng sợi từng sợi tóc đen bay bay theo gió, cảnh sắc đắm say, giai nhân tựa hoa như thế tất khiến cho tâm hồn con người ta cũng trở nên thư thái khoáng đạt hơn, đáng tiếc là cảnh chẳng gặp thời.

Chưa nói đến cái khác, mà chỉ riêng khí tức căng thẳng lạnh băng của vị Vương Gia trước mắt Triển Chiêu cũng đã đủ để “sát hại” cảnh sắc rồi.

“Huynh đệ Ngô thị, các ngươi đã cùng đường rồi, còn không giơ tay chịu trói”, Lạc An không biết khi nào tay đã cầm kiếm giơ lên tiếng nói tựa rồng gầm đáy vực, khiến người ta không rét mà run.

Triển Chiêu giật mình, quăng ô bồn chở Bạch Ly, sau đó tiến lên vài bước chắn trước mặt Lạc An, đưa mắt nhìn hai người đang kẹp chặt lấy con tin chỉ cách có hơn một trượng trước mặt.

Ngô Đại Lực một tay kẹp chặt lấy cổ Trịnh Tiểu Liễu tay kia kề sát rìu vào yết hầu cậu ta, nheo mắt lại nói: “Rốt cục các người là ai, vì sao lại đem xui xẻo đến cho huynh đệ chúng ta?”.

Triển Chiêu tiến lên một bước ngoáy lại nhìn Lạc An một cái, lạnh lùng nói: “Chúng ta là sai dịch Khai Phong phủ, hôm nay đến bắt hai người các ngươi về quy án! Còn không mau thả người?”.

Ngô đệ vừa nghe mặt mày liền biến sắc, vội sáp lại gần Ngô Đại Lực nói: “Đại… đại ca, bọn họ là… là người của Khai Phong phủ!”.

Ngô Đại Lực lại cười nhạt: “Khai Phong phủ thì sao? Huynh đệ chúng ta không làm chuyện gì khuất tất, có gì phải sợ?”.

“Ngô Đại Lực!” Triển Chiêu đột nhiên quát lớn lên một tiếng, hàn quang lóe lên, thanh Cự Khuyết được rút ra khỏi vỏ, chỉ thẳng về phía hai huynh đệ Ngô thị, cao giọng nói: “Hai người thấy tiền liền nổi lòng tham, giết người cướp của, sát hại Lưu Thế Xương vốn là khách tá túc qua đường. Chẳng những đoạt lấy tài sản của Lưu Thế Xương, lại còn đem máu thịt của người ta nung thành ô bồn, đốt xác phi tang. Hành vi rợn người khiến nhân thần căm phẫn, ngươi còn dám nói là mình chưa từng làm điều gì khuất tất không?”.

Hai huynh đệ kia nghe xong nhất thời mặt mày hoang mang biến sắc.

Ngô đệ toàn thân run rẩy không ngừng, chân mềm nhũn thiếu chút nữa ngã bệt xuống đất.

Ngô Đại Lực cũng bị dọa không nhẹ, chiếc rìu trong tay suýt thì rơi xuống, thân hình lảo đảo mấy cái liền, sau đó mới đáp: “Ngươi… ngươi nói láo, chúng ta chưa từng làm loại chuyện đó!”.

“Chưa từng làm?”, Triển Chiêu nắm chặt thanh Cự Khuyết, cao giọng nói: “Bạch huynh, nhờ huynh đem ô bồn cho bọn chúng thấy!”.

Bạch Ly nghe xong vội tiến lên hai bước, vừa mới định mở bọc vải ra, có điều khi ngẩng đầu lên nhìn trời, lại thấy lúc này mặc dù đã là hoàng hôn nhưng ánh dương vẫn chưa tắt hẳn. Suy nghĩ rất nhanh liền đưa bọc vải lên cao, thấp giọng nói: “Lưu ô bồn, kẻ sát hại ngươi đang ở trước mặt, ngươi có điều gì còn không mau nói ra?”.

Ô bồn rung mạnh, thân bồn phát ra những tiếng u u, giọng Lưu Thế Xương truyền ra tử bên trong: “Hai huynh đệ các ngươi giết hại ta rất đau đớn! Rất đau đớn!”.

Những lời này vừa nói ra, huynh đệ Ngô thị kinh hãi thất sắc. Chỉ thấy bịch một tiếng, Ngô đệ ngồi phịch xuống đất, sắc mặt tái xanh, hai tay chống trên đất, hai chân quơ quào loạn lên, vừa lê về phía sau vừa hét lớn: “Là… là hắn… ma… ma… ma!!!”.

Ngô Đại Lực cũng mặt cắt không còn giọt máu, đôi mắt vốn hình tam giác giờ đây trợn trừng lên thành tam giác đều, ngũ quan cùng tứ chi đều run rẩy không ngừng, miệng lẩm bẩm: “Không, không thể nào, không thể có ma! Điều này không thể xảy ra!”.

Chỉ thấy hắn hoảng sợ quá độ, lưỡi rìu trong tay mặc dù vẫn kề sát cổ họng Trịnh Tiểu Liễu nhưng đã có phần lơi lỏng. Triển Chiêu thấy thế không khỏi mừng thầm, vội liếc mắt sang Lạc An ngay bên cạnh, thầm nghĩ: Vương Gia, dấu hiệu tốt, lát nữa thế nào cũng có cơ hội để ngài cứu người.

Nhưng Lạc An lại nghiêm sắc mặt, mím môi không nói lời nào, đôi mắt sáng như sao chầm chậm hướng về phía Triển Chiêu.

Triển Chiêu sững sờ, nghĩ bụng: Vương Gia ngài không chăm chú nhìn hai tên hung thủ phía đối diện tìm cơ hội mà cứu người, cứ trừng mắt im lặng nhòm tôi làm cái gì? Cho tôi xin, tôi chỉ là Triển Chiêu giả mạo, không biết thuật đọc tâm, võ công cũng không cao, lại càng không cùng huyết thống với con giun đũa trong cái bụng rồng của ngài, làm sao mà có thể hiểu được suy nghĩ của vương gia ngài chứ?

Triển Chiêu bên này đang khổ sở suy đoán tâm lý của động vật họ nhà rồng, Trịnh Tiểu Liễu bên kia tư duy cũng không nhàn rỗi.

Trịnh Tiểu Liễu vốn chỉ là một tạp dịch chuyên làm tạp vụ, chưa từng gặp những trường hợp như thế này, vừa rồi chạy theo ba người Lạc, Triển, Bạch tới đây, đột nhiên bị hai huynh đệ kẹp bắt từ sau lưng, bởi hoảng sợ tột độ nên quên mất phải phản kháng. Sau đó nhìn thấy Triển Chiêu đứng trước mặt liền hoàn hồn, lúc này Trịnh Tiểu Liễu cảm thấy xấu hổ vô cùng, lòng thầm nghĩ: Mình giờ đang bị hung thủ bắt giữ, làm vướng chân Triển đại nhân, sau này còn mặt mũi nào mà làm sai dịch ở Khai Phong phủ nữa… Không được, nói thế nào thì mình cũng là sai dịch của Khai Phong phủ, không thể làm mất thể diện của Khai Phong phủ được.

Nghĩ đến đây, Trịnh Tiểu Liễu nảy ra một ý định, thầm hạ quyết tâm, rướn người về phía trước, đưa cổ họng hướng thẳng về phía lưỡi rìu sắc bén.

Mọi người ai cũng không ngờ rằng Trịnh Tiểu Liễu sẽ hành động như vậy, nhất thời ngây người bàng hoàng.

Chỉ có Lạc An phản ứng nhanh, nháy mắt nội lực trong tay xé gió xuất ra, một luồng nội kình mạnh mẽ đẩy lùi Trịnh Tiểu Liễu về sau nửa bước, cứu Trịnh Tiểu Liễu một mạng.

Nhưng chấn động này cũng khiến cho Ngô Đại Lực trong chớp mắt giật mình tỉnh táo lại vài phần.

Ngô Đại Lực đột nhiên trợn trừng hai mắt, lưỡi rìu vốn có phần rơi ra lại gí sát vào cổ họng Trịnh Tiểu Liễu, mở miệng rít lên: “Để chúng ta đi, bằng không ta sẽ giết tên tiểu tử này ngay bây giờ!”.

Dứt lời lại càng ghì chặt lấy Trịnh Tiểu Liễu, chầm chậm lui ra sau.

Thân thể Trịnh Tiểu Liễu bị khống chế, không thể cử động, đành hét lên: “Triển đại nhân vương gia, các ngài đừng để ý đến thuộc hạ, hãy bắt hai tên hung thủ này về Khai Phong phủ, thuộc hạ hôm nay dẫu có chết ở đây cũng là chết trong vinh quang!”.

Lạc An nghe vậy, thân hình hơi động đậy, Ngô Đại Lực thấy thế lập tức quát lên: “Ngươi mà dám cử động dù chỉ một chút, ta sẽ giết tên tiểu tử này ngay”.

Lạc An nhất thời khựng lại.

Ngô Đại Lực nom Triển Chiêu, Lạc An, Bạch Ly không dám vọng động, liền thấy an tâm vài phần, thầm nghĩ: Xem ra chỉ cần lợi dụng thằng nhóc này để khống chế ba tên sai dịch kia, nhất định có thể đào thoát khỏi đây. Sau này trời đất rộng lớn, chẳng lo không tìm được chốn an thân, có điều cái ô bồn kia… thật sự rất phiền toái, vẫn nên sớm đem nó huỷ đi mới được.

Nghĩ đến đây, Ngô Đại Lực liền lớn tiếng ra lệnh cho Bạch Ly: “Tên tiểu tử mặc áo trắng kia, đem cái ô bồn đến đây!”.

Triển Chiêu, Lạc An và Bạch Ly nghe thế nhất thời cả kinh.

Ngô đệ lại kinh sợ hơn gấp vạn lần, vội vàng kêu lên: “Đại… đại ca… đại… đại ca nói gì vậy, trong cái ô bồn kia có… có ma đó!”.

“Câm miệng!”, lúc này Ngô Đại Lực đã bị dồn vào chân tường, sự liều lĩnh cùng lá gan cũng tăng thêm ba phần, thấp giọng quát: “Ma thì sao nào, lúc hắn sống ta còn không sợ”, ngưng một lát, lại ngẩng lên thúc giục: “Tiểu tử, ngươi không nghe thấy hả, còn không mau mang ô bồn qua đây?”.

Bạch Ly nghe xong bất giác rụt cổ, mắt liếc sang Lạc An.

Lạc An lại im lặng không nói một lời, đôi mắt đen láy sáng long lanh nhìn chầm chầm vào Bạch Ly.

Bạch Ly nhất thời bất đắc dĩ, nghĩ thầm: Thôi vậy, xem ra mình không có thiên tư trong việc liếc mắt ra hiệu rồi, cùng chủ công này mắt đưa đi mi đánh lại đến cả nửa ngày trời mà cũng không hiểu được ý của nhau! Mình nên tự nghĩ lấy cách vậy.

Nghĩ đến vậy, Bạch Ly không khỏi bắt đầu đánh giá ba người trước mắt, lòng thầm cân nhắc: Tình huống trước mắt rất không ổn! Trịnh Tiểu Liễu bị biến thành con tin, Tiểu Miêu thì thành vật trang trí, chủ công thì hết cách. Vả lại tên Ngô Đại Lực kia cũng chỉ muốn cái ô bồn này, mình cứ đem nó cho hắn là được, không cần phải đích thân đi qua.

Nghĩ vậy, Bạch Ly hạ quyết tâm, nâng ô bồn trong tay lên, tạo thành tư thế ném bóng chày đúng tiêu chuẩn, cánh tay vận sức, vù một cái quăng ô bồn đi.

Chợt nghe thấy tiếng rêи ɾỉ của ô bồn trong không trung: “Đừng mà…”.

Ngô Đại Lực không ngờ Bạch Ly sẽ có hành động như vậy, nhất thời kinh hoàng, mặc dù hắn vừa nói không sợ ô bồn, nhưng sau cùng vẫn là có tật giật mình, lại thấy ô bồn kêu lên thảm thiết bay thẳng về phía mình, khó tránh khỏi có chút hoảng hốt, vội lùi nhanh về phía sau. Nhưng mới được nửa bước thì thấy một bóng màu lam lóe lên trước mắt, tên trẻ tuổi áo lam kia mới rồi còn cách hơn một trượng không biết tự khi nào đã tiến tới trước mặt mình rồi.

Ngô Đại Lực khiếp sợ, sát tâm nổi lên, cây rìu trong tay phạt ngang một cái, nhắm thẳng cổ họng Trịnh Tiểu Liễu mà rạch tới. Nếu đã quyết bỏ xe giữ tướng, đương nhiên y phải vận hết hai mươi phần khí lực, phạt một nhát rìu nhanh như chớp giật.

Triển Chiêu sao để cho hắn thực hiện được ý đồ, tay phải giữ bảo kiếm đỡ lên, đẩy bật lưỡi rìu ra, tay trái xoay một cái, kéo Trịnh Tiểu Liễu về phía cạnh mình. Lưỡi rìu kia vung tới tựa như ánh chớp, có điều nó cũng chỉ để lại trên mu bàn tay Triển Chiêu một vết thương rất nhỏ, máu đỏ rơm rớm rỉ ra.

Ngô Đại Lực thấy mình thất thủ, cũng không quan tâm đến đệ đệ còn đang cứng đờ trên đất, liền quay người bỏ chạy bạt mạng, nhưng chưa lao đi được hai thước đã thấy tà áo thuần một sắc trắng bay phất phơi trước mặt. Mắt hắn hoa lên, cơ thể không biết bị vật gì điểm hai cái, đến khi định thần lại toàn thân đã cứng ngắc, không cử động được.

Lạc An điểm mũi chân, đáp xuống không một tiếng động, khẽ xoay cổ tay tát cho hai bọn hắn một cái, đôi mày lưỡi mác nhướng lên, nói: “Ngô Đại Lực, còn không theo chúng ta về Khai Phong phủ chờ Bao đại nhân xử lý”.

Ngô Đại Lực trợn trừng hai mắt, nhưng nửa lời cũng không phát ra được, dù động đậy một chút cũng không được.

Triển Chiêu bên đây thì đi đến trước mặt Trịnh Tiểu Liễu hỏi: “Trịnh Tiểu Liễu, ngươi có bị thương không?”.

Trịnh Tiểu Liễu vừa thoát khỏi miệng cọp, lại chứng kiến công phu tuyệt đỉnh của Lạc An, không khỏi có chút ngây người bàng hoàng, đến tận lúc nghe được câu hỏi của Triển Chiêu mới hoàn hồn, vội vàng chấp tay nói: “Không… không bị thương. Trịnh Tiểu Liễu cảm tạ ơn cứu mạng của Triển đại nhân”.

Triển Chiêu gật đầu, lại quay qua chỗ của Bạch Ly hỏi: “Bạch huynh, ô bồn có bị tổn hại gì không?”.

Bạch Ly nghe vậy không khỏi toát mồ hôi đầy đầu, vội ngồi sụp xuống đất gõ hai cái vào ô bồn, cười gượng đáp: “Không tổn hại gì, chỉ là chắc lại im lặng một lúc lâu nữa rồi”.

Lạc An nghe xong, khẽ lắc lắc đầu: “Tiểu Ly, tuy rằng ta ám hiệu cho Triển hộ vệ đánh lạc hướng của Ngô Đại Lực để ta cứu người, nếu như ngươi thấy được cũng không cần phải dùng phương pháp như thế này, vạn nhất hủy đi vật chứng quan trọng thì phải làm thế nào?”.

“Nhất thời nóng lòng, nhất thời nóng lòng…”, Bạch Ly cười khan hai tiếng, lòng lại thầm nghĩ: Thì ra “Lúc nãy cứ liếc mắt đưa tình là vụ này a”, chẹp, mình đúng thật là mèo mù vớ chuột chết, làm bừa một hồi mà trúng.

Lạc An thấy hung thủ đã bị bắt cũng yên tâm phần nào, lôi huynh đệ Ngô thị vào trong nhà, tìm hai sợi dây thừng, trói gô chúng lại. Ngô đệ thấy đại ca bị bắt đã sớm bị dọa đến hồn bay phách lạc, căn bản không hề có ý định phản kháng, tất cả đều thuận theo. Ngô Đại Lực được Lạc An giải huyệt cho nửa người dưới, nửa trên vẫn cứng ngắt như khúc gỗ, miệng không thể nói, chỉ có thể dùng đôi mắt hình tam giác căm hận trừng trừng nhìn bốn người Lạc An.

Hết thảy đều sắp xếp thỏa đáng, Lạc An lại lệnh cho ba người Triển, Bạch, Trịnh giải huynh đệ Ngô thị, mang theo ô bồn cùng hung khí đi ra phía cửa, dự định cùng vợ con Lưu Thế Xương trở về Khai Phong phủ kết thúc vụ án.

Nhưng chưa đi đến cửa, Lạc An đi dẫn đầu, Triển Chiêu vát ô bồn đi tiếp theo đột nhiên lảo đảo, “bịch” một cái, khuỵu xuống đất.

“Triển đại nhân?!”, Bạch Ly và Trịnh Tiểu Liễu vội chạy lên đỡ Triển Chiêu.

Trịnh Tiểu Liễu hoảng loạn kêu lên: “Triển đại nhân, ngài làm sao thế?”.

Triển Chiêu quỳ một chân xuống đất, tay nắm chặt bảo kiếm tì người lên, lắc lắc đầu nói: “Không có gì đáng ngại, e là mấy ngày gần đây vất vả quá mức, chân có chút vô lực”.

Dứt lời Triển Chiêu định đứng thẳng lên thì lại nghe Lạc An kêu một tiếng: “Không được cử động!”.

Tiếng kêu này vang rền tựa chuông ngân, khiến cho mọi người sợ hãi nhảy dựng lên, bất giác bà người Bạch Ly, Triển Chiêu và Trịnh Tiểu Liễu quay sang nhìn nhau. Chỉ thấy hai mắt Lạc An nheo lại, lông mày nhíu dính sát vào mắt, từ từ nâng cánh tay trái của Triển Chiêu lên, chỉ thấy vết thương nhỏ trên mu bàn tay của Triển Chiêu hỏi: “Triển hộ vệ, vết thương này do vật nào gây ra?”.

Triển Chiêu nhướng mắt nhìn lại, vết thương kia tuy dài nhưng lại vừa mảnh vừa nông, nếu không nhìn kỹ sợ rằng khó phát hiện ra, chỉ thấy xung quanh miệng vết thương lờ mờ xuất hiện sắc đen, có lẽ là máu tụ, không khỏi có chút bất đắc dĩ, thầm nghĩ: Nàng tùy là nữ nhân nhưng từ nhỏ đã theo ca ca học võ, vết thương lớn hơn cũng từng chịu qua, loại vết thương này, hà tất có thể kinh sợ đến mức kỳ quái thế ư.

Nhưng ngẩng đầu lên nhìn lại thấy vẻ mặt Lạc An vô cùng lo lắng, bất giác lòng Triển Chiêu cảm thấy ấm áp, nhẹ nhàng lên tiếng an ủi: “Vừa rồi chiếc rìu kia sượt qua, chẳng qua chỉ là vết thương ngoài da, Vương Gia không cần lo lắng”.

“Rìu?”, Lạc An nghe xong, vội vàng lấy lưỡi rìu hung khí từ trong bọc ra, kiểm tra tỉ mỉ. Trên lưỡi rìu này, sắc đen tràn ngập, thoang thoảng tỏa ra mùi hôi thối.

“Ngô Đại Lực, sau khi dùng cây rìu này giết người, vết máu trên lưỡi rìu ngươi có rửa sạch đi không?”, Lạc An đột ngột quay người ra sau quát lên với huynh đệ Ngô thị.

Ngô Đại Lực thấy vẻ mặt của Lạc An, nhất thời cả kinh, không tự chủ được mà lắc lắc đầu.

Chợt nghe Ngô đệ đáp: “Đại ca nói máu trên lưỡi rìu có thể trừ tà, cho nên chưa từng rửa. Lần này ra ngoài cũng là đại ca nói nhất định phải mang theo rìu này, cho nên…”.

“Câm miệng!”, Lạc An lại quát lên một tiếng, khiến cho Ngô đệ cứng lưỡi im bặt.

Lạc An túm lấy cánh tay Triển Chiêu, ngón tay đặt lên cổ tay, cẩn thận chuẩn mạch, hai mắt lại dính chặt lấy vết thương trên mu bàn tay Lạc An đánh giá một cách kỹ lưỡng.

Triển Chiêu, Bạch Ly và Trịnh Tiểu Liễu thấy hành vi của Lạc An như vậy, không khỏi cảm thấy có chút khó hiểu, nhưng nom đôi lông mày của Lạc An nhíu chặt, thần sắc vô cùng nghiêm túc, một thứ khí thế kỳ lạ bao trùm toàn thân Lạc An hai người Triển, Trịnh nhất thời không cách nào mở miệng đặt câu hỏi, còn Bạch Ly thì chỉ cảm thấy kinh ngạc thôi.

Chưa đầy nửa khắc sau, Lạc An nhẹ nhàng thả cổ tay Triển Chiêu ra, thấp giọng nói: “Triển hộ vệ, có phải lúc này ngươi cảm thấy tay chân bủn rủn, đầu óc váng vất, không có chút sức lực nào không?”.

Triển Chiêu kinh ngạc, gật đầu nói: “Tuy có chút không ổn, nhưng cũng không có gì đáng ngại”.

Lạc An lại như không nghe thấy lời của Triển Chiêu, đưa tay vào tay áo lấy ra một bình nhỏ, sau cùng rút bọc vải, lấy ra một viên dược hoàn, đưa đến bên miệng Triển Chiêu nói: “Uống nó đi!”.

Triển Chiêu đôi mắt mở lớn, trừng trừng nhìn Lạc An hỏi: “Đây là…”.

“Ngươi bị trúng thi độc, đây là Thanh độc hoàn, trước tiên ngươi hãy uống nó để bảo vệ tâm mạch!”, Lạc An có chút không kiên nhẫn nói.

“Thi độc? Triển đại nhân trúng thi độc?”, giọng của Trịnh Tiểu Liễu nhất thời nghẹn lại.

“Trúng độc? Ta trúng khi nào?”, Triển Chiêu cũng tỏ vẻ nghi hoặc.

“Không còn thời gian nữa, nào có thể nói nhiều lời vô nghĩa như vậy được?”, Lạc An đưa tay ra nắm lấy cằm Triển Chiêu, Triển Chiêu kinh ngạc, vừa định vận sức để vùng ra thì thấy mắt hoa lên, khí lực toàn thân chẳng còn, nhưng động tác đó lại khiến Lạc An thêm cương quyết nhét viên dược hoàn vào miệng Triển Chiêu, “ực” một tiếng, thuốc được nuốt xuống.

Chợt nghe Lạc An lẩm bẩm độc thoại, tựa như đang đọc nhẩm thi thư: “Thi độc sản sinh trong máu của người bị sát hại trong lúc kinh hoàng tột độ, tích tụ phân hủy mà thành. Con bà nó, hai tên huynh đệ này thật chẳng chuyên nghiệp chút nào, giết người xong cũng chẳng chịu lau rửa hung khí, thế nên mới khiến lưỡi rìu chứa thi độc. Ai da… muốn giải hết thi độc thì trước tiên phải uống Thanh độc hoàn để bảo vệ tâm mạch, trong vòng một khắc sau phải ngâm mình trong nước đang chảy để làm chất độc loãng đi, như thế độc khắc giải… Huynh đệ họ Ngô kia…”, đột nhiên Lạc An hét lên một tiếng, “Gần đây có hồ nước hay con sông nào không?”.

Ngô đệ nghe gọi không khỏi kinh hoàng, bật thốt: “Ngoại thành phía bắc trấn có một cái hồ nhỏ, cách đây chưa đầy nửa dặm…”.

“Vừa hay!” Nghe xong hai mắt Lạc An sáng lên, lật đật chạy đến bên cạnh huynh đệ họ Ngô, trói hai tên đó vào cột nhà, vừa trói vừa quay lại ra lệnh cho Trịnh Tiểu Liễu: “Tiểu Lục, việc không thể chậm trễ, chúng ta phải đến hồ mau!”.

Tuy Trịnh Tiểu Liễu không hiểu gì nhưng thấy vẻ mặt nghiêm trọng của Lạc An, trong lời nói còn có phần nghiêm túc, lại nghĩ đến sự an nguy của Triển đại nhân, nhất thời sức lực tăng vọt, tay vận sức đem cả người Triển Chiêu đang xụi lơ cõng trên lưng, nhưng thật nhanh Triển Chiêu lại lần nữa trượt xuống, đơn giản vì Trịnh Tiểu Liễu không đủ sức, Lạc An lắc đầu nhìn một màn này, bước nhanh tới nắm lấy eo Triển Chiêu vận công vèo một tiếng, mất tăm, Bạch Ly thấy Trịnh Tiểu Liễu quá chậm cũng nắm lấy vai của hắn cũng vèo một tiếng liền không còn bóng dáng, còn hai huynh đệ họ Ngô kia sững sờ ở nguyên tại chỗ, đưa mắt nhìn nhau.

Lại nói đến Triển Chiêu, tuy lúc này toàn thân chẳng chút sức lực nào, miệng cũng không nói được, nhưng vẫn còn ý thức, vẫn cảm nhận được Lạc An bế nàng lên vận công rồi chạy như điên. Chẳng bao lâu đã ra bên ngoài trấn, trước mặt Triển Chiêu là hồ nước lấp lánh, bỗng nhiên một dự cảm không lành lóe lên trong đầu Triển Chiêu.

Lạc An dừng lại bên cạnh hồ, đoạt lấy thanh Cự Khuyết rồi quăng cho Trịnh Tiểu Liễu rồi nói: “Triển hộ vệ sẽ bị ném xuống hồ xuống hồ!”.

“Cái gì?”, Trịnh Tiểu Liễu vừa cùng Bạch Ly nghe xong lập tức khựng lại, kinh hoàng hỏi: “Ném… ném Triển đại nhân xuống hồ ư?”.

“Kêu cái gì?”, Lạc An nhíu mày.

“Không muốn Triển hộ vệ chết thì mau im miệng lại và làm theo lời ta!”.

“Nhưng… nhưng…”

Lạc An không để ý đến sự hoảng sợ của Trịnh Tiểu Liễu, vội vàng khom người xuống, hai tay phát lực, vù một cái ném Triển Chiêu trên tay đi một cách dứt khoát.

Đáng tiếc cho Triển Chiêu kia, đường đường là một đại hiệp danh trấn giang hồ, là Ngự tiền tứ phẩm đới đao thị vệ, vậy mà lại bị quăng lên trời, vạch ra một đường cong parabol đúng tiêu chuẩn, cứ thế rơi tõm xuống hồ.

Lạc An phủi phủi tay, rồi phủi bụi trên vạt áo, xong xui hết nói với Trịnh Tiểu Liễu và Bạch Ly còn đứng hình ở bên kia:“Ta trở về xem bọn Ngô Vệ hai ngươi ở lại đợi vợt Triển hộ vệ lên”, Nói rồi khoan thai bước đi.

***

Mặt hồ phẳng lặng, lau sậy xào xạc nên thơ bên hồ, mặt trời đã lặng, ráng chiều đã tắt, trăng lên sáng vằng vặc, một làn gió mát lành rẽ mây thổi tới cũng chẳng làm xao động cảnh sắc hai bên hồ.

Mặt trời khuất sau đỉnh núi, trăng bạc đầu tháng treo cao, bên hồ có hai cái bóng cuộn tròn, chăm chú nhìn thật kỹ mới thấy đó là hai thiếu niên đang ngồi bó gối cạnh nhau.

“Bạch đại ca…”.

“Hử?”.

“Triển đại nhân xuống hồ được bao lâu rồi?”

“… Không biết”

“Hình như là rất lâu rồi…”

“… Ừ.”

“Độc trên người Triển đại nhân hẳn đã được giải hết rồi chứ?”

“… Chắc cũng hết rồi.”

“Vậy Triển đại nhân sao vẫn chưa lên bờ?”

“…”

“Bạch đại ca…”.

“…”

“Bạch đại ca…”.

“Gọi cái quỷ ấy!”, đột nhiên Bạch Ly đứng phắt dậy hét lên: “Có gì phải lo lắng nào? Triển đại nhân võ công tuyệt đỉnh, khinh công vô song, sau khi giải độc sẽ khôi phục thần trí, tự nhiên tự biết bơi vào bờ… ôi…”.

Trịnh Tiểu Liễu nghe thấy vế đầu tiên của Bạch Ly trong lòng đã an tâm vài phần, nhưng nghe thấy Bạch Ly bỗng nhiên như bị mèo tha mất lưỡi, nửa câu sau ngắc ngữ không có âm thanh nào phát ra, không kìm được ngẩng đầu lên nhìn.

Vừa nhìn Trịnh Tiểu Liễu bỗng rùng mình một cái.

Chỉ thấy hai mắt Bạch Ly như lồi ra, miệng há to, lưỡi cứng ngắc, run rẩy không ngừng.

“Bạch đại ca?”, Trịnh Tiểu Liễu cũng đứng dậy khẽ gọi.

Bạch Ly chậm rãi quay sang, hai mắt trống rỗng nhìn Trịnh Tiểu Liễu, khóe miệng giật giật, mấp máy môi: “Hình như mèo không biết bơi…”.

“Hả?”, Trịnh Tiểu Liễu sững sờ.

“Trời ơi!”, đột nhiên Bạch Ly hét lên một tiếng, vừa chạy tới bên hồ vừa la lên: “Triển… Triển đại nhân không biết bơi, lâu… lâu như vậy mà vẫn chưa lên bờ, sợ rằng…”.

Trịnh Tiểu Liễu vừa nghe xong nhất thời kinh hoàng biến sắc, vội vàng cùng Bạch Ly chạy tới mép hồ, vừa định tri hô kêu cứu, lại thấy Bạch Ly đột nhiên chấn động, mắt từ từ nhìn xuống dưới chân mình. Trịnh Tiểu Liễu cũng nhìn theo ánh mắt Bạch Ly, chỉ thấy một cánh tay trắng bệch nắm chặt lấy mắt cá chân người trước mặt.

“Áaaaaaa!!!”, tiếng kêu thảm thiết vang tận mây xanh.

Bạch Ly và Trịnh Tiểu Liễu ngồi bịch xuống đất cứng đờ, mắt mở to chăm chăm nhìn một người tóc tai tán loạn bết dính, đang chầm chậm từ trong hồ nước đen ngòm leo lên bờ, dần dần đứng thẳng dậy, từ từ đi đến chỗ cả hai.

Dưới ánh trăng, một trận gió thổi tới làm tung bay mái tóc ướt của người đó, lộ ra gương mặt bình thường vốn ôn hòa tuấn tú, văn nhã, nhưng lúc này lại tái xanh.

“Hung linh nửa đêm!!! Xác chết Triển đại nhân sống dậy!!!”, Bạch Ly lập tức co rúm lại thành một đống, phủ phục trên mặt đất, vừa dập đầu vừa nói: “Triển đại nhân, ngài đừng tìm ta, ngài tìm chủ công đi, nhưng chủ công cũng vì cứu ngài thôi, ngài đại nhân đại lượng không chấp kẻ tiểu nhân, tha cho bọn ta đi!”.

Trịnh Tiểu Liễu cũng bị dọa không nhẹ, thấy Bạch Ly như vậy cũng vội vàng bắt chước theo, khom người phủ phục bái lạy.

Lại nói về Nam hiệp Triển Chiêu, công phu trên bờ dĩ nhiên là thiên hạ vô song, nhưng luận về công phu dưới nước thì chỉ là một con vịt cạn mà thôi, huống hồ, người này lại không phải Triển Chiêu. Đương nhiên Triển Chiêu bị ngâm mình trong nước, chất độc dần tán phát đi, thần trí khôi phục mới phát hiện mình đang nằm ở giữa hồ, lúc đó thực sự là kinh hoàng thất sắc. May thay nước hồ không quá sâu, dựa vào công phu bế khí tu tập nhiều năm, Triển Chiêu rốt cuộc cũng trong chỗ thập tử nhất sinh mà mò mẫm trèo lên được bờ. Nhưng vừa mới lên bờ lại bị hai tên đầu sỏ ném mình xuống hồ coi là cô hồn dã quỷ, như thế thử hỏi vị đại hiệp Triển Chiêu này không nộ khí xung thiên ngay tại trận sau được.

Triển Chiêu nhìn hai người trước mặt, khuôn mặt tuấn tú nhăn lại, đôi môi mỏng hơi giật giật, hai tay nắm chặt, thật sự rất muốn đánh bốp bốp lên đầu hai cái tên này.

Nhưng đại hiệp rốt cuộc vẫn là đại hiệp, tuyệt đối không phải hạng người vong ân phụ nghĩa, lúc trước tuy rằng ý thức lơ mơ, có điều cũng nhớ mang máng là mình bị quăng xuống dưới hồ mới giải được độc trong người.

Triển Chiêu thở dài một tiếng, duỗi nắm tay ra, lại nhìn kỹ hai người này, không khỏi có chút dở khóc dở cười.

Chỉ thấy Bạch Ly không biết lôi từ đâu ra ba ngọn cỏ xanh, vê lại thành hình nén nhang, cắm xuống trước mặt, chắp hai tay lại, quỳ lạy không ngừng, mà Trịnh Tiểu Liễu cũng trong tư thế y chang, chỉ là trước mặt thiếu đi ba nén hương cỏ xanh.

“Triển mỗ còn chưa chết, hai vị không cần lạy nữa!”, Triển Chiêu bất đắc dĩ nói.

Bạch Ly và Trịnh Tiểu Liễu nhất thời đứng hình, ngẩng đầu lên nhìn người trước mặt.

Triển Chiêu mặt dù toàn thân ướt sũng, búi tóc tán loạn, nhưng ngoại trừ dáng hình nhếch nhác, khuôn mặt có chút nhợt nhạt ra, còn lại vẫn vô cùng bình thường. Lúc này hai mới thở phào nhẹ nhõm.

Bạch Ly đưa tay lau đi mồ hôi lạnh trên trán, đứng dậy cầm thanh Cự Khuyết trao lại cho Triển Chiêu, rồi vỗ vỗ ngực.

Trịnh Tiểu Liễu lại vui mừng khôn xiết, đứng bên Triển Chiêu reo lên: “Triển đại nhân, ngài thực sự không sao chứ? Thi độc đã giải hết rồi chứ?”.

Triển Chiêu gật gật đầu, nhìn hai người trước mắt, khoan thai nói: “Triển mỗ còn phải cảm tạ ơn cứu mạng của hai vị”.

Bạch Ly thoáng thấy đôi mắt đen láy chính trực sáng lấp lánh như sao đang nhìn thẳng mình, không khỏi giật mình.

Tâm tư xoay chuyển rất nhanh, Bạch Ly đột nhiên kêu lên: “Triển đại nhân, Chủ công sau khi cứu ngài liền trở về nhìn hai huynh đệ họ Ngô kia ở trong trấn, không biết lúc này…”.

Triển Chiêu vừa nghe lập tức đứng dậy, chạy về trấn. Bạch Ly liền thở phào nhẹ nhõm, cùng Trịnh Tiểu Liễu chạy theo sau Triển Chiêu.

Đến khi ba người quay lại nhà huynh đệ Ngô thị, thấy Lạc An đang ngồi bên đống lửa sưởi ấm còn hai huynh đệ kia vẫn bị trói chặt vào cột nhà, chẳng chút động cựa, lúc này mọi người mới an tâm.

Sau đó tất thảy đều thuận lợi, bốn người đưa hung thủ, vật chứng cùng vợ con của Lưu Thế Xương về đến Khai Phong phủ, Bao đại nhân vừa thấy liền vô cùng vui mừng, quyết định sáng sớm hôm sau sẽ khai thẩm.

Chỉ là đêm hôm đó, trong phòng của Ngự tiền tứ phẩm đới đao hộ vệ Triển đại nhân truyền ra tiếng hắt xì liên tiếp cơ hồ chẳng dứt, có hơi ồn ào chút chút.

Au có lời muốn nói:"Không biết Lạc An có phải cứu người hay không nữa, ai đọc chap này thấy khó hiểu vì sau Triển Chiêu mà Au lại gọi nàng thì rất đơn giản, Triển Chiêu hiện tại là giả, thêm nữa là nàng cũng sẽ là một trong các Lão Bà của Lạc An hắc hắc...