Chương 3: Xuất Sơn

Từ ngày Lạc An tỉnh lại, không hiểu vì Sao tính cách nàng thay đổi hẳn.

Nàng trầm tĩnh hơn rất nhiều, hầu như làm việc gì nàng điều nghĩ đến chu toàn, nếu vậy thôi thì có gì lạ đâu, lạ là ở chỗ mỗi lần Lạc An đυ.ng mặt với hai vị sư phụ thì y như rằng, không hừ lạnh rồi bỏ đi thì cũng là không thèm ngó ngàng đến.

Tuy nói chạm mặt không nói chuyện nhưng việc học, Lạc An vẫn chăm chỉ, thậm chí học mà không cần hai vị sư phụ ra mặt giản dạy.

Hai sư phụ tuy rất vui mừng vì Lạc An chăm chỉ học tập, nhưng trong lòng biết, thời khắc chia ly đã đến rồi.

Sáng sớm nay, Lạc An đến phòng các sư phụ chuẩn bị thỉnh an, nhưng không thấy bóng dáng hai sư phụ đâu. Tìm khắp nơi cũng không thấy, rồi nàng phát hiện trên bàn có một phong thư.

Mở ra đọc, quả đúng là lời khen tặng của nhị vị sư phụ lúc chia ly còn có thân phận của nàng.

Đồ nhi, bọn ta để lại con một mình mà ra đi cũng là bất đắc dĩ, nhưng đồ nhi ngoan à, có bữa tiệc nào là không tàn, tiệc có vui thì cũng sẽ tan, bọn ta đã truyền thụ tất cả cho con hy vọng sau này con xuống núi rồi, sẽ bình an:

Hai kẻ làm thầy chúng ta thấy đồ nhi đã thành tài, vui mừng khôn xiết, nhưng chúng ta có việc vẫn luôn giấu con, vi sư không dám nói trước mặt con nên mượn giấy mực gửi lại cho con vậy.

Hơn ba năm trước, vi sư chu du thiên hạ chữa bệnh khắp nơi, lần đó vi sư chữa bệnh cho con trai thứ hai của bác Vương Gia đương triều, cũng chính là chú ruột của đương kim hoàng đế bây giờ. Haiza chỉ là thiên mệnh đã định hài tử ấy sống không quá 17 liền chết, lúc ta chuẩn mạch cho hắn đã tính toán được, ngày sau sẽ có thiên tượng biến đổi và vận mệnh đại tống sẽ được sữa đổi bởi một người, và người đó là con.

Cho nên con à, nhận mệnh đi. Bên cạnh phong thư chính là lệnh bài cùng Ngọc bội chứng thực thân phận của con, con hãy nhớ thiên mệnh đã sắp đặt cho dù con muốn tránh cũng tránh không được đâu.

Quả thật vi sư rất luyến tiếc con. Nhưng duyên phận sư đồ đã tận, chia ly chớ buồn bã nhớ nhung, xuống núi đi tìm lấy thân phận ta đã chỉ định, việc nên làm hãy làm.

Sư phụ: Thiên Thuỷ Thiên Tôn.

Sư phụ: Thái Ất Chân Nhân.

Lạc An đọc mà lệ rơi hai hàng, nước mắt đầm đìa, chảy mãi không thôi, bất giác hét lên đầy thê lương:

“Hai lão già các người, nói đi liền cắp đít bỏ đi Sao?…”

*****

“Sái Châu?!”

Lạc An cố sức ngửa cổ, từ phiến đá xanh rêu to lớn treo trên cổng thành đọc ra được hai chữ ấy.

Sái Sái Sái, Sái Châu? Cháo rau[1]?

[1] Nguyên văn: Sái Châu, Thái chúc tức cháo rau đồng âm đều phát âm là cai zhou, nên Lạc An đọc lái luôn thành cháo rau.

Lạc An há hốc miệng, choáng toàn tập.

Vận dụng khinh công vừa luyện thành không lâu, trên luồn dưới lách, thoăn thoắt chẳng khác gì loài khỉ lông vàng, quốc bảo của Trung Quốc, chạy mất bảy tám ngày đường, Lạc An mới tới được một nơi có vẻ như là thành trấn. Có điều vừa nhìn thấy tên thành, Lạc An chỉ có thể tiếp tục trợn tròn mắt.

Mặc dù bản thân chẳng phải học sinh giỏi gì cho cam, nhưng dù sao cũng đã tiếp nhận đầy đủ mười mấy năm giáo dục phổ cập. Chỉ có điều sách giáo khoa Địa lý ghi cái gì mà “Trung Quốc đất rộng vật nhiều, có diện tích lên đến 960.000 km², với năm mươi sáu dân tộc”, lời giải thích hiển nhiên là “rõ ràng” quá mức cần thiết. Thế nên đối với cái người mù đường cổ đại, địa danh duy nhất biết đến là “Trường An” mà nói, muốn phán đoán hiện trạng địa lý trước mắt mình đương nhiên là một thao tác đòi hỏi trình độ kỹ thuật quá cao, quá khó khăn.

Sửa sang lại quần Áo kiên quyết bước tới cổng thành.

Bối cảnh thường thấy trong các phim cổ trang thoắt cái hiện ra dưới dạng lập thể trước mắt Lạc An.

Đường phố thẳng tắp, cửa hàng hai bên đường san sát, biển hiệu của các cửa hàng viết trên những tấm vải bố đủ mọi màu sắc khác nhau, tung bay phất phới ngay sát đường, rất náo nhiệt, tấp nập. Người trên phố đông đúc, nam, nữ, lớn, bé, trẻ già đều có, hầu hết đều mặc quần áo thông thường, thiên về màu sẫm, nhưng chí ít so với Lạc An thì họ còn ăn mặc sạch sẽ, đẹp đẽ chán.

Lạc An vừa đi vừa quan sát xung quanh, trong lòng thầm đoán bối cảnh trước mắt là thời đại nào.

Đầu tiên, đương nhiên không phải là triều Thanh rồi: nam tử trên phố đều búi tóc, chẳng có ai là cạo nửa đầu cả. Tiếp theo, cũng không phải triều Đường: nhìn cổ áo của mấy nữ tử kia đều rất kín đáo, đến nửa ngọn gió cũng chẳng xuyên qua nổi. Lạc An nhớ từng nghe nói triều Đường là triều đại có trang phục thời trang thời thượng nhất từ trước tới giờ, đại đa số phụ nữ đều cho rằng phô ngực lộ lưng mới là đẹp. Cuối cùng Lạc An rút ra kết luận, đây chỉ có thể nằm trong các triều: Tống, Nguyên, Minh còn lại mà thôi – nhưng đem kiến thức lịch sử đáng thương của Lạc An ra để mà phán đoán thì quả thực vô phương.

Thời điểm này phải có tinh thần ham học, không ngại hỏi người kém hơn mình.

Nghĩ vậy, Lạc An hạ quyết tâm, ngăn một vị đại thúc có dáng vẻ tương đối thân thiện dễ nói chuyện lại.

“Đại thúc, ta muốn hỏi hiện tại là thời nào vậy?”

Vị đại thúc này không biết mặc quần áo bằng loại vải cao cấp gì, nhưng vừa nhìn thấy tay Lạc An liền lùi ra sau tránh, sau đó mới nói: “Cũng sắp đến giờ tỵ rồi[2]”.

[2] Từ thời cũng có nghĩa là giờ, vị đại thúc này hiểu nhầm Lạc An hỏi giờ nên mới trả lời như thế. Giờ tỵ: khoảng từ 9h – 11h.

Tử thi[3]?

[3] Giờ tỵ và tử thi phát âm giống nhau, đều là “si shi” vì thế lạc an mới hiểu nhầm ý.

Còn không đợi Lạc An trưng bộ mặt choáng váng ra, vị đại thúc kia đã ba chân bốn cẳng chuồn đi rồi.

“Này…” Nửa câu sau nghẹn lại trong cổ họng Lạc An, chẳng thể thốt ra. Nhìn dáng vẻ vị đại thúc nọ cứ như Lạc An đem theo thứ ôn dịch gì đó vậy.

Cúi đầu xem lại dáng vẻ mình, Lạc An không khỏi cười khổ.

Nghĩ không ra bản thân đường đường là một người đến từ tương lai, bây giờ lại có dáng vẻ của dã nhân thế này. Chẳng trách vị đại thúc ấy lại tránh như tránh tà thế kia, hơn một năm ở cái nơi rừng rú hoang vu kia, chẳng mấy khi có nước để tắm rửa, bây giờ cả người dơ dáy tỏa ra từng đợt mùi hương “thơm lừng”. Hơn nữa mấy ngày nay vội đi đường, càng khiến cho Lạc An mặt mũi phờ phạc, cả người chỉ còn da bọc xương, trông chả khác gì dân chạy nạn… Nói thực, không tưởng nhầm Lạc An là đệ tử cái bang đã tốt lắm rồi.

Lại nghĩ đến vấn đề vừa nãy, có vẻ mình hỏi không được phù hợp cho lắm.

Câu trả lời của vị đại thúc kia dường như, có lẽ, chắc là chỉ thời gian hiện tại… giờ tỵ. Lạc An bấm đốt ngón tay tính toán, vậy thì cũng sắp mười một giờ rồi, chẳng trách bụng mình có xu hướng thi triển kế “vườn không nhà trống” thế này… May là ngày trước ông bố già đã bắt mình học thuộc biểu đồ mười hai con giáp nên mới biết cách quy đổi thời gian, bằng không bây giờ chắc chắn sẽ bị coi là đứa đần, đến cả tính giờ cũng không biết…

Có điều là mình nên hỏi thế nào đây?

Lão huynh, phiền huynh, xin hỏi hiện tại là năm nào?

Lạc an cũng không cho rằng người ở thời đại này lại có thể đưa ra được một câu trả lời mang đầy tính học thuật như: Hiện tại là năm 2007 sau Công nguyên.

Khoan đã, có thể hỏi người đứng đầu thời đại này là ai mà. Chưa biết chừng còn có thể nghe thấy danh hiệu hoàng đế mà mình biết cũng nên.

Nghĩ thế, Lạc aqn vội ngăn một người trẻ tuổi lại.

“Vị huynh đài này, xin hỏi đương kim hoàng thượng là ai?”

Người thanh niên kia cơ hồ bị dọa cho một trận, nhảy dựng lên, hai mắt trợn tròn, vội vàng xua tay chạy đi.

Lạc An vô cùng khó hiểu, hỏi tiếp mấy người nữa, nhưng phản ứng của họ cũng không khác chút nào, đều coi nàng như kẻ điên.

Cho đến khi có một vị đại thẩm tốt bụng nhắc nhở, Lạc An mới bừng tỉnh.

“Tên tiểu tử này, không thể hỏi loạn lên như thế được, ai dám gọi thẳng tên hoàng thượng chứ? Là trọng tội đấy!” Lúc sắp đi vị đại thẩm đó ghé sát tai lạc An thấp giọng nói.

Nhất thời toàn thân Lạc An đổ mồ hôi lạnh. Khi đó mới ý thức được mình đã phạm phải sai lầm lớn cỡ nào. Mấy lão hoàng thượng ở thời cổ đại có thể nói là vô cùng keo kiệt với danh xưng của bản thân, hơn nữa còn rất tâm đắc với tiết mục chém đầu, lăng trì xử tử con người ta.

Nhưng, cái từ “tên tiểu tử này” là có ý gì vậy?

Túm túm quần áo trên người mình lại, nhìn vị trí nào đó đang càng ngày càng trở nên bằng phẳng, Lạc An xúc động mà thốt lên:

Lẽ nào bản thân mình có vài phần thiên phú “cải trang chuyển giới”? Ôi Hai đồi núi của tui đâu rồi.

* * *

Càng nghĩ càng cảm thấy sầu muộn, cước bộ của Lạc An bất giác gấp gáp hẳn lên, bước nhanh được vài bước, bỗng cảm thấy chân mềm nhũn, lúc này mới nhận thức được rằng, đã quá trưa rồi mà bản thân vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, dạ dày sớm đã bắt đầu biểu tình rồi.

Đúng lúc ngửi thấy mùi thơm của thức ăn, Lạc An ngước mắt nhìn, thấy ngay một quán ăn ở trước mặt. Cũng không quan tâm quán ăn này tên gì, Lạc An liền xông thẳng đến chỗ đang tỏa hương.

Tiểu nhị trong quán ăn này rất thức thời, tuy sắc mặt không tốt nhưng cũng không đá bay Lạc An ra khỏi cửa, chỉ là để nàng ngồi vào một cái bàn ở góc khuất nhất.

Biết rõ hiện tại bản thân mình đang ở dưới cả mức nghèo khổ, Lạc An cũng không dám manh động, hỏi kỹ tiểu nhị, nhẩm tính chi li rồi mới gọi một bát mì Dương xuân trị giá hai văn tiền. Mì vừa đặt lên bàn, Lạc An lại thấy mình lỗ nặng. Sợi mì trong bát thô to như đầu ngón tay, gắp một cái liền bở bùng bục đứt rời ra, lèo tèo vài cọng rau cải suy dinh dưỡng nổi lên mặt lớp nước dùng.

Quả nhiên của rẻ là của ôi.

Lạc An thầm thở dài, gắng gượng vục đầu vào ăn.

Hệ thống thấy Lạc An chịu khổ như thế liền lên tiếng:“Ký chủ a ký chủ, người còn cả vạn lượng vàng a, hà tất gì phải ăn uống kham khổ vậy chứ.

“Phải a, sao ta lại quên nhỉ?.”Nói rồi Lạc An liền đập bàn gọi tiểu nhị:“Tiểu nhị.

Tên tiểu nhị nghe gọi, nhìn quanh thì thấy là Lạc An hướng mình vẫy tay, hắn nhíu nhíu mày thầm ng:“Cái tên ăn mày này gọi hắn làm chi a, cho vào ăn là tốt rồi còn muốn gì nữa đây. ”Nghĩ là nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đứng lên, chậm rì rì đi tới bước trước mặt Lạc An, vẻ mặt khinh bỉ hỏi:“ Khách quan món ăn không hợp khẩu vị của ngươi Sao.

Nhìn thái độ của hắn Lạc An biết ngay là hắn nghĩ nàng là ăn mày rồi, nàng nhíu mày nói."Ở đây có cho trọ phòng không?.

Vẫn vẻ mặt khinh bỉ đó hắn trả lời:“Tất nhiên là có xin hỏi ngươi muốn trọ sao?.

“Đúng vậy, cho ta một phòng thượng hạn. Còn nữa mang luôn nước tắm.”Nói rồi nàng quăng cho tên tiểu nhị hai lượng bạc trắng.

Tên tiểu nhị khi nãy còn vẻ mặt khinh bỉ Lạc An, nhưng khi thấy tiền thì mắt điều sáng rỡ, ba chân bốn cẳng chay đi báo với chưởng quỷ rồi dẫn nàng lên nhận phòng.

Lúc này Lạc An ngồi trên ghế đợi bọn tiểu nhị rót đầy nước nóng để nàng tắm.

“Khách quan, nước đã đầy mời người tắm.”Tên tiểu nhị khi nãy bước tới trước mặt Lạc An, khom người mời nàng.

Lạc An nghe tiếng cũng không nói lời nào đứng lên, lúc đứng lên lại giả vờ bất cẩn, đánh rơi rất nhiều bạc vụn xuống sàn nhà.

“Khách quan bạc của người rơi này!.”một tên tiểu nhị khác chạy đến nhặt lên vẻ mặt chân chó đưa lại cho nàng.

“Không cần, bạc này rơi ra ngoài dơ rồi, ta không cần nữa. Tất cả điều thưởng cho các ngươi.” Vừa nói Lạc An vừa bước vào bên trong bình phong cởi đồ, trong tiếng cởi đồ sột soạt Lạc An lại nói:“Tất cả điều ra ngoài đi, còn nữa, lác sau dùng bạc này Lấy thức ăn cho ta, chỉ cần lấy một con gà quay, một cá chép hấp hành với canh cũ sen ngũ vị là được, còn lại là của các ngươi.”Hai tên điếm tiểu nhị đa tạ rối rít rồi ra ngoài.

Lạc An thoát khai y phục để tắm,vừa cởϊ áσ, nhìn thấy bộ ngực đẩy đà nay phẳng lì như sân bay do nhị vị sư phụ mang nàng Đi ngâm thuốc giải độc mà thở dài,“vậy cũng tốt không cần nịch ngực cho khó thở, như thế này tiện lợi hơn.

Tắm lúc Lâu Lạc An bước ra ngoài, gọi hệ thống lấy cho bộ y phục nam trang và nhờ Nó kết giùm tóc, Lạc An lúc này vận trên người bộ y phục màu tím Nho nhã, mái tóc nữa vấn lên nữa còn nữa xã, được cột lên bằng một sợi vãi màu tím cẩn Ngọc màu trắng nhìn vào vô cùng cao quý, đúng lúc này điếm tiểu nhị mang thức ăn lên cho nàng.

“Khách quan, thức ăn ngài căn dặn đã có rồi đây.”Chi nha một tiếng, cửa bị đẩy ra tên điếm tiểu bưng khay thức ăn đi vào, hắn trợn trắng mắt nhìn nàng xém chút đánh rơi luôn cả khay thức ăn, hắn so sánh nàng lúc nãy với bây giờ thật xa một trời một vực a. Đặt thức ăn lên bàn xong hắn đi ra ngoài, không dám nhìn Lạc An một lần nào nữa.

Người xưa đã dạy, phàm là muốn tìm hiểu tin tức, thấu triệt tình hình, tất nên đến trà lâu, tửu lâu cùng quán cơm. Bởi vì mấy nơi này người qua kẻ lại vô cùng nhộn nhịp, có câu người đông thì lắm miệng, thế nên ở mấy chỗ như thế này mới biết được những tin tức mới nhất một cách nhanh chóng.

Lạc An vừa dùng quai hàm chiến đấu với số thức ăn kia, vừa vểnh tai lên phía dưới lầu nghe ngóng xung quanh, hy vọng có thể thu hoạch được gì đó.

Nhưng bát canh đã nhìn thấy đáy mà thông tin vẫn chưa thêm được gì khiến Lạc An không khỏi thất vọng.

Người ở cái thời đại này không biết quan tâm đến chuyện quốc gia đại sự sao? Nhìn xem, đã nửa ngày rồi mà toàn buôn chuyện không đâu. Cái gì mà quả phụ Trương ở phố tây lăng nhăng quyến rũ người khác, Lý đại ca ở phố nam lấy vợ, chó ở phố sau lại động dục… một đống tin tức tình ái mới nhất, khiến cho toàn bộ quán cơm nhanh chóng bị chôn vùi trong đám sương mù ái tình sặc mùi phấn son.

Thật là không nhịn nổi nữa định xuống lầu đi dạo. Nhưng còn chưa đi được bước nào thì một tin tức bay vào lỗ tai Lạc An– hơn nữa còn là tin tức khiến Lạc An suýt chút nữa thì ngã bổ chửng.

“Gần đây kinh thành Biện Lương có lưu truyền một tin rất kỳ quái.”

“Hả? Tin gì?”

“Nghe nói có một nữ tử tự xưng là nguyên phối của đương kim phò mã vượt ngàn dặm đến Khai Phong[8] tìm chồng, còn tố cáo lên Khai Phong phủ nữa.”

[8] Khai Phong còn gọi là Biện Lương, là một trong bảy cố đô của Trung Hoa, nay là một thành phố ở phía đông tỉnh Hà Nam, Trung Quốc.

“Phò mã gia ư? Có phải huynh nói trạng nguyên gia, người vừa đoạt khôi nguyên[9] trên Kim điện, sau lại được công chúa chọn làm phò mã không?”

[9] Khôi nguyên: chỉ người đỗ đầu kỳ thi ngày xưa.

“Đúng, đúng thế.”

“Huynh đài, đây không phải là chuyện đùa, đường đường là phò mã gia sao lại có thê tử nguyên phối được?”

“Thế nên mới nói là tin tức kỳ quái mà. Hơn nữa phủ doãn Khai Phong vẫn chưa thăng đường thẩm vấn, chắc chỉ là tin đồn thất thiệt mà thôi.”

“Ta thấy cũng đúng…”

Nội dung tiếp theo lại trở lại vấn đề đậm mùi ái tình trước đó, âm thanh nhỏ dần, không thể nghe thấy gì nữa.

Lạc An đứng ở cửa một lúc lâu, đến khi tiểu nhị tiến đến hỏi mới hồi phục lại tinh thần, lặng lẽ rời đi.

My God! Mình vừa nghe được cái gì thế này? Khai Phong phủ? Phò mã gia? Nguyên phối của phò mã gia?

Đi đến bên đường, Lạc An chống hai tay lên tường, gục đầu xuống, hồi lâu sau mới thở hắt ra một cái.

Bây giờ cuối cùng mình cũng biết đây là thời đại nào rồi. Tuy không thể nói rõ số năm cụ thể, cũng không biết anh già đương kim hoàng thượng là vị nào, nhưng chỉ dựa vào ba chữ “Khai Phong phủ” thôi, Lạc An đã có thể cao giọng hát vang một ca khúc nói rõ về bối cảnh thời đại này rồi.

Chính là: Phủ Khai Phong có Bao Thanh Thiên…

Lão Bao, đã may mắn đến được thời đại này, không đi gặp vị danh nhân lịch sử như ngài thì thực là quá đáng tiếc!

Nghĩ liền làm Lạc An quay lại quán trọ thu dọn hành lý, lấy từ hệ thống ra một cái thanh kiếm cầm trên Tay, bước đi tiêu soái như hiệp khách giang hồ có bao nhiêu là oai, có bao nhiêu là soái a.

*****

Tại miếu Quan Công tình cờ gặp Hương Liên, tao ngộ nghĩa sĩ, trong cõi chết tìm được đường sống.

“Không thể tưởng tượng được cái loại phim truyền hình dài tập chiếu lúc tám giờ cũng có vài phần đáng tin.”

Lạc An đứng trước một tòa kiến trúc đổ nát, lẩm bẩm.

Từ sau khi biết bối cảnh thời đại cụ thể mình đang ở, Lạc An liền xác định mình phải đến Khai Phong phủ chơi một chuyến. Phải cám ơn sự phát triển của ti vi và công lao của phim truyền hình, nhờ thế mà cuối cùng Lạc An cũng biết thủ đô của hiện nay là Đông Kinh Biện Lương, quá trình hỏi đường sau đó rốt cuộc không có sơ suất gì to lớn lắm.

Nhưng đồng thời Lạc An cũng biết được, từ Sái Châu đi bộ đến Biện Lương chí ít cũng phải mất nửa tháng, tin tức này đối với Lạc An mà nói quả là họa vô đơn chí. Hiện nay Lạc An không những sấm vai người đến khai phong phủ dạo chơi, mà còn là nhị công tử của bác vương gia thiên tuế đương triều, cho nên nàng quyết định mua một con ngựa. Vì nàng tính đến khả năng bản thân chẳng may bị lạc đường, thì vẫn có thể dựa theo trí nhớ của Cindy ngựa này mà đi trở về đường cũ.

Thấy trời đã tối lại ở nơi Chốn sơn lâm chỉ Hy vọng đến ngoại ô có thể tìm được một căn nhà hoang hoặc “nghĩa trang” nào đó để nương náu.

Trời không tuyệt đường sống của ai bao giờ, sắc đêm dần thẫm, quả thực Lạc An đã tìm được một tòa nhà bỏ không – nói thật là, đến lúc này đột nhiên Lạc An cảm thấy cái đám biên kịch hạng ba mà trước đây mình ghét cay ghét đắng cũng có vài phần đáng yêu.

Sải bước tiếng vào, bên trong rất bừa bãi, ngổn ngang. Chính giữa phòng có đặt một cái đỉnh đồng, màn trướng rách nát treo trên những cột trụ thô nhám bốn phía. Sau đỉnh đồng là một pho tượng phủ đầy bụi.

Lạc An nhướng mắt nhìn, bức tượng này cao đến hơn ba mét, đầu đội mũ màu tím, mặc áo giáp, khuôn mặt đỏ hồng tựa ánh bình minh, vài sợi râu dài phất phơ trước ngực.

Chẳng cần phải hỏi, đây chính là hình tượng kinh điển: lão huynh của Trương Phi, lão đệ của Lưu Bị – Quan Vũ, Quan lão gia rồi.

Có điều nhìn hiện tượng đổ nát của “miếu Quan Công”, phỏng chừng ở thời Bắc Tống, Quan lão gia không được hoan nghênh cho lắm.

“Quan lão gia, đêm đã ngã con lại không nơi để dừng chân, chỉ có thể nương nhờ trong biệt thự của ngài mấy tối, lão nhân gia ngài đại nhân đại lượng, ngàn vạn lần đừng chấp nhặt.”

Lạc An nhắm mắt, chắp hai tay lại, miệng không ngừng lẩm nhẩm mấy câu. Nghĩ đến Quan lão gia cũng là danh nhân cổ đại, để có thể giao lưu thuận lợi, nàng vận dụng hết vốn từ văn ngôn[1] mà bản thân chẳng mấy thông thạo, cố gắng chắp chắp vá vá thành mấy câu khấn nửa cổ nửa kim này.

[1] Văn ngôn: ngôn ngữ sách vở dựa trên tiếng Hán cổ được sử dụng phổ biến ở Trung Quốc trước cuộc vận động Ngũ Tứ (1919); phân biệt với bạch thoại.

Khấn xong Lạc An mới cảm thấy trong lòng thoải mái một chút, lập tức gom đám rơm rạ tán loạn trên mặt đất làm thành một cái giường, ngả người xuống nằm.

Nằm trên đất, nhìn cảnh sắc trước mặt, Lạc An không khỏi suy nghĩ mông lung.

Ngày trước khi mình còn ở thời hiện đại khi ở cùng mẹ, cho dù không phải “ăn trắng mặc trơn”, nhưng tuyệt đối cũng là “giường êm nệm ấm”, “nệm Simmons[2]”, “space cotton[3]” ở đó so với giường rơm này quả thực là khác nhau một trời một vực, hoàn toàn không thể so sánh được. Ấy thế mà mình lại vì vài chai rượu, để bản thân rơi vào cái thời vật chất bần cùng cơ khổ thế này…

[2] Simmons: được thành lập vào năm 1870, là nhà sản xuất đệm hàng đầu trên thế giới. Đệm có thiết kế đẹp, trang nhã, mang phong cách cổ điển tốt cho sức khỏe người tiêu dùng và thân thiện với môi trường.

[3] Space cotton: được một công ty trực thuộc NASA của Mỹ, Health Man, nghiên cứu và phát triển, thành phần chính của nó là Viscoelastic, được dùng trên các tàu con thoi để bảo vệ cột sống cho các phi hành gia, sau này được ứng dụng để chế tạo các sản phẩm dân sự như gối, đệm… các sản phẩm y tế.

Lạc An thở dài một hơi – nếu vận dụng thành ngữ hiện đại vào trường hợp này thì đây gọi là “Tự tạo nghiệt, không thể sống.”

Nhưng vẫn còn may, mình vẫn chưa làm gì để đến nỗi trời trách người oán. Vừa đến cổ đại đã gặp được hai vị sư phụ cũng coi như tốt bụng giỏi giang, truyền thụ cho một thân bản lĩnh dùng dược và độc, cũng xem như lĩnh hội được sự vi diệu trong lý luận và thực tiễn của y thuật Trung Hoa năm nghìn năm – dù hiện tại có thể chưa tới năm nghìn năm, chí ít sau nếu không nhận được thân phận nhị công tử của phủ Vương Gia thì, nàng cũng có thể trà trộn vào đám lang trung giang hồ một cách vô ưu vô lo. Còn nếu không làm lang trung thì cũng có thể làm đạo sĩ a, nàng biết pháp thuật, biết cầu hồn đuổi quỷ a. Xem ra nhiệm vụ cấp bách trước mắt chính là ngày mai phải ra được đường lớn, sau đó mua xe ngựa rồi thuê luôn người đánh xe đi thẳng đến biện kinh.

Cứ tính toán thế, cả người Lạc An bị cơn mệt mỏi oanh tạc, cuối cùng đi vào mộng đẹp.