Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Không Kỳ Án

Chương 26-LÃO CÔNG! NGƯƠI THẬT QUÁ TRÂU BÒ!

« Chương TrướcChương Tiếp »
Một khúc nhạc qua đi, chỉ để lại một chút dư âm làm lòng người xao xuyến. Lạc An ngừng tay không đàn nữa làm người nào đó đang ngủ gật cũng giật mình tỉnh giấc.

"Tiếng đàn của vương gia quả thật có thể đưa người khác vào giấc điệp", Diệp Nghi cười cười nhìn Lạc An.

Đáng ghét, đàn làm gì để người ta ngủ gật a.

"Nếu nàng mệt rồi, thì trước về phòng đi, ta đến thư phòng một lát", Lạc An nhìn người trước mặt giận dỗi nhìn mình mà buồn cười.

"Ân.

Lạc An đứng trong đình nhìn theo bóng dáng yểu điệu của Diệp Nghi đi khuất, sau đó mới cùng Tiểu Ly không biết xuất hiện sau lưng Lạc An từ bao giờ, đi về hướng thư phòng.

Vừa bước vào thư phòng, Lạc An liền nhìn thấy một thiếu niên nam tử ngồi trên ghế, vẻ mặt của hắn vô cùng rối rắm, vừa thấy Lạc An đẩy cửa đi vào liền từ ghế kích động đứng lên.

Nhưng vừa đi được ba bước lại đột ngột đứng lại, đưa khuôn mặt đầy rối rắm và ủy khuất nhìn Lạc An.

Lạc An nhìn thấy thiếu niên này cũng không ngạc nhiên lắm, chỉ thấy hắn một thân y phục màu ánh trăng, mặt mày như hoạ, nói chung là nữ nhân chính là tuyệt sắc, còn là nam nhân chính là... là.... không biết nữa.

Thiếu niên nam tử nhìn thấy, từ lúc Lạc An bước vào cho đến bây giờ vẫn đứng bất động ở cửa đánh giá mình không khỏi ủy khuất, hắn đi thêm ba bước nữa, nhẹ giọng nói:"Ta có thai rồi.

Ách....

Người phát ra âm thanh này không phải là Lạc An mà là Tiểu Ly.

Không hổ là công tử ta, vừa mới cưới vợ xong đã làm cho con trai nhà lành người ta có bầu rồi, chậc chậc... công tử thật giỏi.

Không cần hỏi cũng không cần quay đầu, Lạc An cũng biết Tiểu Ly hiện giờ đang nghĩ gì.

Không nói một lời Lạc An đi đến ngồi xuống ghế, đưa tay cầm lấy cuộn tranh chữ xoay xoay, sau đó "bụp" một tiếng bức tranh bay vèo vào đầu Tiểu Ly.

Tiểu Ly ai oán nhìn Lạc An, sau đó hậm hực bỏ ra ngoài, còn không quên đóng cửa lại.

Mắt thấy Tiểu Ly đã ra ngoài Lạc An mới từ tốn nói:"Nàng muốn đi?

"Ừ."người kia trả lời.

"Vì sao?",Lạc An nghi hoặc hỏi.

"Vì ta không phải nàng ấy!", Người kia quay mặt lại đối mặt với Lạc An, lúc này đã không còn vẻ mặt ủy khuất lúc nãy nữa, mà thay vào đó là một vẻ mặt tẫn trăm sắc thái. Có kiên định, có không nỡ cuối cùng là vẻ mặt buông bỏ.

"Ta biết nhưng..."

"Được rồi ta đi đây", Nói rồi hắn xoay người ra cửa, hắn sợ ở đây một lúc nữa sẽ không có đủ dũng khí để ra đi.

"An An...", Lạc An thở dài sau đó nói tiếp:"Nàng một nữ nhân lại mang thai có thể đi đâu chứ?.

"Cùng trời cuối đất! Tạ không tin không có chỗ để Hứa An An ta dừng chân", Nói rồi nàng đi nhanh ra cửa, nàng không muốn ở đây thêm một giây nào nữa, nàng sợ khi người kia mở lời muốn nàng ở lại nàng liền xiêu lòng.

Lạc An nhìn phương hướng Hứa An An rồi đi mà nhíu mày, đột nhiên ngực trái nàng buốt lên một cái đau nhói, Lạc An đưa tay đặt lên ngực trái và tự hỏi lòng.

Cảm giác này là gì, Hứa An An muốn rời đi là chính kiến của nàng ấy, nàng cũng không ép nàng ấy phải rời đi, nếu ở lại đây cho dù nàng không thể nạp nàng ấy làm bình thê nhưng, nàng vẫn có thể lo cho mẹ con nàng ấy chu toàn.

"An An....

Hứa An An đang bước đi vì một tiếng gọi này mà dừng lại bước chân, nhưng nàng không quay đầu.

Lạc An nâng bước đi ra ngoài, vòng qua trước mặt Hứa An An đưa cho nàng một cây quạt.

"Cái này gọi là quạt càn khôn, là thần vật có thể bảo vệ nàng.... và con", Nói đến đây Lạc An dừng lại, nhìn xuống tiểu Phúc còn bằng phẳng kia của Hứa An An, ánh mắt Lạc An chứa đựng một chút thương yêu nhìn tiểu Phúc kia.

Sau đó nói cách sử dụng quạt và đưa cho nàng ấy lộ phí liền để nàng đi.

“Công tử... người muốn xử lý việc trước hay là đến tân phòng trước”, Thấy Lạc An vẫn còn đứng như trời trồng nhìn theo hướng Hứa An An rời đi, Tiểu Ly liền phúc thân hỏi một câu

“Ừ... trời vẫn còn sớm, lúc nãy vương phi có chút mệt mỏi, cứ để nàng nghĩ ngơi một lúc đi, chúng ta đến cũng không muộn đâu”

“Được, vậy ta đi phân phó xuống dưới”

"Ừ..

Xử lý xong công việc Lạc An một đường trở về tân phòng của nàng, vừa bước vào mùi vị thơm mát của cây cỏ hoa lá xông lên mũi, cả gười khoan khoái dễ chịu. Nhìn từ xa thấy bóng giai nhân đang cầm đèn đứng chờ, trong lòng như có một dòng nước ấm chảy qua. Nàng mặc một thân bạch y, thêu hoa sen hồng nhạt, lá sen xanh biếc, đai lưng cùng màu trắng điểm vài bông hoa nhỏ xanh lá sen, có lẽ vừa thay đồ tắm gội cho nên nàng xõa tóc, mái tóc đen huyền bóng mượt, xoăn nhẹ uốn lượn trong gió thu. Lạc An có chút thất thần, liền nhanh chóng bước đến, cầm lấy tay mỹ nhân dắt vào trong, thấy bàn tay có chút lạnh lại xoa xoa ủ ấm.

Diệp Nghi định cúi người hành lễ thì đã được một bàn tay đỡ lên, xoa xoa thầm than ‘vừa đến đã ăn đậu hủ của bổn cô nương, sắc lang’. Lạc An thật oan uổng, rõ ràng là hành động dịu dàng, chăm sóc lại bị nghĩ là cố ý ăn đậu hủ.

“Vương gia, người đã dùng bữa tối chưa?”

“Ta đã dùng qua, hôm nay cũng mệt rồi, chúng ta đi nghỉ sớm thôi” Lạc An tươi cười, khóe miệng tạo ra một nét tuyệt mỹ, mắt cong lên như trăng khuyết, Diệp Nghi có chút thất thần, rất muốn dùng tay nâng cằm Lạc An lên, ngả ngớn hỏi: ‘Người đẹp đây là đang quyến rũ gia sao?’

Liếc thấy nàng có chút thất thần, Lạc An cười một tiếng, dùng tay nâng cằm của nàng lên, hôn lên môi hồng, lại một phen ôm lấy Diệp Nghi đi vào phòng ngủ.

Hai người ngã xuống giường, Lạc An tiếp tục hôn sâu hơn, cạy mở răng nàng, đầu lưỡi nhanh nhẹn xông thẳng vào trong, vờn quấn lưỡi nàng, Diệp Nghi bị hôn đến choáng váng, ánh mắt có chút mờ mịt, kiếp trước nàng cũng từng hôn, nhưng không có nóng như vậy nha.

Lạc An một phen xoay người đem nàng đặt dưới thân, nằm rạp lên người chắn giữ cơ thể nàng, nâng lên người của nàng lên bắt đầu mãnh liệt.

Môi thực mềm mại, ướŧ áŧ.

"Ngô ~~" thanh âm này theo xoang mũi của nàng phát ra, hô hấp của nàng bắt đầu dồn dập.

Tay của Lạc An một phen chuyển qua ngực của nàng, luồng vào áo yếm nắm lấy vuốt ve nàng, vỗ về chơi đùa.

"Nghi Nhi, ta là Lạc An là Lạc An nàng nghe rõ không? Bây giờ ta muốn ăn nàng, cho dù hối hận cũng đã chậm, hiểu không?" Lạc An cảm giác giờ phút này đã không thể kiềm chế được nữa. Thậm chí có điểm thô bạo, khẩn cấp cởϊ áσ trên người Diệp Nghi lấy xuống, một phen xả đến bên hông. Bộ ngực hoàn mỹ liền bại lộ ngay trước mắt, Lạc An giống như kẻ chết khát lâu ngày vớ tay được bầu nước mát, không chút do dự liền bắt lấy. Nâng lên, hướng miệng đưa.

"Không cần, không cần ....." Diệp Nghi định đem cái chăn chặn trên người, ý đồ muốn che ngực lại.

Lạc An không chút khách khí bắt lấy tay nàng đặt lại ở trên ngực của nàng, cầm tay nàng ấn vuốt khỏa đậu hủ của chính mình.

Diệp Nghi dùng sức muốn kéo tay về, Lạc An một chút cũng không cho nàng có chút khí lực làm chuyện đó.

"Không cần, không cần ....... đừng như vậy." Diệp Nghi giãy dụa , Lạc An buông ra Diệp Nghi, một phen xả tiếp tiết khố của nàng, xả tiếp tục đồ lót ở bên hông.

Nơi tư mật ấy của nàng hoàn mỹ hiện lên trong mắt của Lạc An, Lạc An hít vào thật sâu.

Nhìn thèm thuồng.

Kia chính là mảnh đất mới đang lan tỏa ra hương vị thơm ngon của xử nữ

Lạc An bắt đầu thật cẩn thận từ tốn sợ làm nàng đau. Đặt tay nhẹ nhàng lên nơi tư mật của nàng mà vuốt.

Thở dốc dồn dập.

Lạc An bắt đầu miệng khô lưỡi khô lại, Lạc An nằm ở trên người Diệp Nghi, ôm chặt nàng, bá đạo hôn môi của nàng. Khẽ cắn cái tai của nàng. Dùng sức hôn cổ của nàng. Đến bờ vai của nàng Lạc An từng một chút cắn xé làm Diệp Nghi phát ra tiếng rêи ɾỉ.

Tay của Lạc An một khắc cũng không an phận, vừa nhu lộng cặp quả đào của Diệp Nghi. Hai cái điểm màu đỏ kia kí©h thí©ɧ Lạc An, làm Lạc An không thể vỗ về mà chút lực đạo.

"Ta yêu nàng, ta thật sự yêu nàng, ta thề ta yêu nàng. . . ."Diệp Nghi run run thân mình, thở phì phò ôm Lạc An thật chặt.

Ôi, thượng đế, đây là âm thanh tuyệt vời nhất mà ta từng được nghe. Ta quý trọng nhất, ta nhu hòa đối xử với bảo bối.

Từng tế bào trong cơ thể Lạc An không cho phép nàng dừng lại. lắng nghe thật kĩ, ngửi thật lâu, kia chính là hương thơm của xử nữ.

Lạc An một phen tách ra hai chân của Diệp Nghi.Ô, cái chỗ này, lần đầu tiên được nhìn trọn vẹn như thế này.

"Không được, không được nhìn chỗ đó. . ."Diệp Nghi cuộn mình muốn đứng dậy, giống như sâu con co người ngúng ngoảy. Quả là e lệ xinh đẹp mà.

"Ngoan, đừng sợ, nơi này rất đẹp." Lạc An say mê, hôn lên đùi nàng, sự sợ hãi của Diệp Nghi, e lệ theo sự mạnh bạo của Lạc An mà dần chùng xuống.

Tay của Lạc An ngụ ở nơi tư mật của nàng mà dao động, Lạc An thử đưa ngón tay vào, lại chậm chạp không dám xâm lấn.

"Thϊếp là của người, thϊếp là của người, thϊếp muốn làm nữ nhân của người. . . . ." Diệp Nghi khẩn trương và sợ hãi, nhưng nàng vẫn dũng cảm tự cổ vũ chính mình.

[ nàng là xử nữ, nàng sẽ rất đau, nàng là xử nữ. . . ." ] Lạc An lẩm nhẩm liên tục để kiềm chế mình. Đành lòng, một tay của Lạc An dời đi, lưu luyến cái mông hoàn mỹ của Diệp Nghi, lướt qua tấm lưng mảnh khảnh, dừng lại trên ngực nàng.

Ngón tay của Lạc An nhẹ nhàng vuốt ve nơi tư mật của nàng, nơi đó dần ướŧ áŧ hơn, Lạc An men theo chỗ thịt nơi ấy mà tới tới lui lui, Diệp Nghi rêи ɾỉ , vặn vẹo thân mình.

Nhờ có chất lỏng nhẵn mịn kia mà ngón tay của Lạc An đã đi vào được một chút. Lạc An rất cẩn thận, chậm rãi tiến lên phía trước, từng chút từng chút một đi vào.

"Đau .... nhẹ thôi, đau quá .... thϊếp sợ, lão công, thϊếp sợ ...." tay Diệp Nghi nắm chặt lấy ga giường.

Lòng Lạc An ẩn ẩn đau liền nâng người lên, hôn môi nàng.

Diệp Nghi ngâm khẽ, biểu tình kịch liệt có vẻ giảm đi, Lạc An liền tiến vào.

Tựa hồ miệng cùng ngón tay phối hợp tốt lắm.

"Lão công, đây là cảm giác gì a ~~ lão công ~~~~ như thế nào sẽ có loại cảm giác này ~~~ lão công ~~~" Diệp Nghi quát to, nhân cơ hội này Lạc An liền rút đầu ngón tay ra, đổi ngón trỏ vào.

Một tầng cản trở đầu ngón tay của Lạc An tiến lên, Lạc An muốn xuyên qua nó.

"A ~~~~~~" đau ~, không cần, không nên cử động, không cần, cầu người lão công, không nên cử động ~~ liền ở bên ngoài được không? Không nên đi vào, không cần ~~~~" Diệp Nghi nức nở.

Cái ý niệm ma quỷ trong đầu lại giúp Lạc An một phen, lần đầu tiên Lạc An rất cảm kích khi bị tà đạo quấy rối.

Lạc An nói luôn cái ý định đen tối của mình: "Chính là muốn nàng đau, cầu xin tha thứ cũng không có dừng!" Lạc An đơn giản dùng thêm một chút lực, tiến thẳng vào.

Tầng màng kia liền dán vào đầu ngón tay của Lạc An, lần đầu tiên Lạc An cảm giác được ngón tay mình có thể mẫn cảm đến vậy.

Lạc An thử xoay tròn ngón tay, ở bên trong giật giật.

Lạc An mạnh mẽ khống chế chính mình để không làm nàng phải đau đến tâm phế muốn đứt hết ra, đầu của Diệp Nghi đã sắp chạm vào ván giường. Không chỗ thối lui, Diệp Nghi dùng sức phối hợp với ngón tay của Lạc An đang ở trong cơ thể nàng.

Ngón tay Lạc An không nghe nàng sai khiến nữa, nó tựa như có suy nghĩ.

Lạc An chỉ cảm thấy ngón tay ở khua động, di chuyển, tìm kiếm. Tựa hồ ngón tay này không là của nàng. Rốt cục, Lạc An cảm giác như ngón tay đang tiến vào thật sâu.

"A ~~~~~" Diệp Nghi kêu to, móng tay của nàng đang bấm sâu vào da thịt Lạc An.

Nhưng lúc này Lạc An lại không thấy đau.

Tiếp tục nhẹ nhàng hôn nàng.

Nàng nắm chặt tay của Lạc An, từ từ thả lỏng, lại nắm chặt, rồi thả ra.

Thưởng, nếm, hôn.

Lạc An ngửi được mùi huyết tinh. Thật nhẹ nhàng, Lạc An rút ra ngón tay.

Đầu ngón tay còn dính theo một mảng huyết tinh hồng chói mắt

Lạc An nhìn chằm chằm nơi kia của nàng, một phen xả xuống cái tiết khố còn trên người nàng, đặt xuống dưới mông.

Màu đỏ cùng chất dịch tinh khiết bám lên tiết khố của nàng, Lạc An đem tiết khố cầm lên. Lau đi vết máu trên hạ bộ của nàng, làm sạch ngón tay.

"Lão công..." Nàng khẽ gọi.

Lạc An tiến lên, hôn tới hàng lệ nơi khóe mắt nàng, thực đậm đà.

"Đau không?" Ta thay nàng lau nước mắt, từng đợt đau lòng.

"Lão công, thϊếp thực hạnh phúc, người thật tốt với thϊếp." Nàng suy yếu nói.

Lạc An nắm chặt tiết khố có cái vệt máu loang lổ kia. Rất muốn cười cho đẹp trai một chút. Lần đầu tiên phát hiện, nàng thực sự cười không nổi.

Một đêm này, Diệp Nghi từ bình thản hưởng thụ, sau đó là mặc kệ, tiếp đến nhẹ nức nở, rồi lại khóc lóc cầu xin tha thứ, sau cùng là dứt khoát nhắm mắt thϊếp đi.

Trước khi thϊếp đi Diệp Nghi chỉ cảm thán một câu

Lão công! Ngươi thật quá trâu bò!
« Chương TrướcChương Tiếp »