Chương 23: SINH THẦN LÝ DUYÊN KHUYNH

"Bao đại nhân xin đừng đa lễ, người được phong vương là người khác, ta đến bây giờ vẫn là một thế tử mà thôi.”, Lạc An đỡ Bao đại nhân lên cười khổ lắc đầu.

“ Vương gia xin đừng nói như thế, bây giờ trong tay vương gia có thánh chỉ sắc phong của Tiên Hoàng, hạ quan sẽ sớm trả lại thân phận cho vương gia mà thôi.”,Bao đại nhân nghiêm túc nói, là thật hay là giả chỉ cần ông gặp hoàng thượng cùng Bát vương gia sẽ rõ mà thôi.

“ Bao đại nhân, ngài định xử lý vụ án này như thế nào đây?.”, Lạc An hỏi.

“ Bao Chuẩn đã nói phải trả lại thân phận cho vương gia đương nhiên Bao Chuẩn không nuốt lời”,Bao đại nhân thấy sự nghi ngờ trong mắt Lạc An liền chính trực nói to.

“Ấy ấy, Bao đại nhân đừng hiểu sai ý ta, ý ta là muốn hỏi bước tiếp theo Bao đại nhân muốn làm như thế nào thôi.

“Bao Chuẩn sẽ vào cung, bẩm báo rõ việc này với đương kim thánh thượng, sau đó thỉnh cầu với thánh thượng triệu Bát vương gia vào cung cùng đối chất.

“Bao đại nhân làm việc ta đương nhiên tin tưởng chỉ là.....

“Báo..... bẩm đại nhân, bên ngoài có hai lão ăn mày, nói mình bị mất con muốn báo quan nhưng lại không chịu nói ra danh tánh."Vị bộ đầu canh cửa chạy vào báo.

"Có chuyện này?"Bao đại nhân nhíu mày sau đó nhìn Lạc An.

"Bao đại nhân cứ cho họ vào đi, mất con là điều đau khổ nhất, chuyện của ta dù gì cũng coi như xong một nửa, ngài cứ nhận án của họ đi."Lạc An từ tốn nói.

"Thôi được, cho truyền họ vào công đường đi.

Bao đại nhân dứt lời, từ bên ngoài đi vào hai phu phụ lão nhân gia, hai người này tuy đã cố tình hóa trang cho mình lem luốt những vẫn không che dấu được một thân quý khí của họ.

Bao đại nhân vừa thấy hai người này liền chắn động, đây không phải Bát hiền Vương cùng vương phi của ông ấy sao? Vì sao lại ăn mặc thành như vậy?.

Sau đó Bao đại nhân như nhớ ra gì đó nhìn sang Lạc An, chỉ thấy Lạc An đứng im như trời trồng, mặt đầy nước mắt.

Từ khi hai người này bước vào công đường, Lạc An đã quan sát họ, thật không ngờ để nàng nhận ra họ là phụ phụ bát vương gia, còn một điều nữa đó chính là, họ giống y đúc cha mẹ nàng ở kiếp trước.

"Hai người mất con sao?."Lạc An bước đến trước mặt phu phụ hai người họ hỏi.

Hai người họ nhìn thấy Lạc An nước mắt lưng tròng liền lòng đau như cắt, hóa trang gì nữa chứ, chỉ tốn công thôi.

"Còn về đến nhà liền không cho vào của, còn nói con không phải con hai người, khiến con khổ sở một phen bây giờ hai người còn đến đây muốn diễn trò gì nữa hả?... khụ.. khụ... khụ...."vì uất ức cộng thêm nổi nhớ song thân tích tụ từ kiếp trước, Lạc An rống xong liền phun ra một ngụm máu bất tỉnh.

"Bằng nhi Bằng nhi, mau, người đâu mau truyền thái y đi"Bát vương phi hoảng hốt hô lên, phu phụ bọn họ chỉ muốn đùa với hài nhi này vài ngày, nhưng họ đâu có ngờ sự việc lại thành ra như vậy đâu.

Sau khi thái y kiểm tra xong Lạc An cũng tỉnh lại, chỉ là nàng không thèm nhìn mặt hai người.

"Bằng nhi, còn xem ai tới nè"Bát vương phi đi đến bên giường khều khều Lạc An, Lạc An cũng không thèm quay đầu.

"Ngay cả ta đệ cũng không muốn gặp?"Một giọng nam trầm ấm vang lên.

"Hừ.... làm vua hay lắm sao? Hùa theo họ ức hϊếp ta."Lạc An ngồi dậy quay đầu nhìn vị đương kim hoàng thượng đang cười đến híp cả hai mắt phía sau nàng.

"Được được, là chúng ta sai, chúng ta xin lỗi đệ được không?"Triệu Trinh, lại lên tiếng dỗ dành Lạc An.

"Hừ"Lạc An vẫn không thèm để ý.

"Đây, cho đệ"Triệu Trinh đưa cho Lạc An một cái hộp gỗ.

"Hừ, là gì đấy"Dù cố làm bộ làm tịch nhưng Lạc An vẫn không khỏi đưa ánh mắt tò mò.

"Mở ra đệ sẽ biết"Triệu Trinh cười sủng nịch nói.

Lạc An không nói hai lời liền mở ra, bên trong chiếc hộp đựng một cái đai lưng, toàn thân đen tuyền, nhưng nhìn kỹ lại thì đây lại là một cây nhuyễn kiếm.

Lạc An vừa nhìn thấy liền yêu thích không buông tay, hết nắn rồi sờ.

"Được rồi trẫm hồi cung đây, phải rồi, hai ngày nữa là sinh thần của cháu ngoại thái hậu, con trai của trấn Quốc hầu phủ Lý Duyên Khuynh, đến lúc đó đệ cùng trẫm đến đó đi, sẵn tiện đệ cũng nên nạp phi rồi"Tống đế nói xong liền cong chân bỏ chạy, nhìn vẻ mặt muốn gϊếŧ người của Lạc An khiến trong lòng chàng cực kỳ vui vẻ.

****

Diệp phủ.

Hôm nay cũng như hằng ngày, Diệp Nghi đang dùng điểm tâm sáng thì Tiểu Mãn đã dắt Lưu thúc chuyên làm vườn trong phủ đến nghe phân phó.

“Lưu thúc, nhà chúng ta có cây hương thảo, tùng thơm, phong lữ, dạ hương, sen cạn và hoắc hương hay không?”

“Dạ có thưa tiểu thư”-Lưu thúc cẩn thận trả lời, phải biết vị đại tiểu thư này tâm tính thất thường, nguy hiểm khôn lường, mấy ngày nay thêm sự kiện thϊếp mời, nên càng phải thận trọng nếu không mạng già của ông cũng bị đe dọa.

“Thúc đổi toàn bộ số hoa lá cây kiểng trong viện ta thành những loại này nhé, cảm ơn”

“Dạ tiểu thư”- Lưu thúc khom người toát cả mồ hôi tiểu thư nói ‘cảm ơn’ sao? Quả nhiên tâm tính thất thường.

Sau khi Lưu thúc lui ra, Tiểu Mãn lại khó hiểu hỏi:“Tiểu thư, không phải tiểu thư rất thích mẫu đơn, ngọc lan, phú quý, cát tường,… sao?”

“Mấy loại cây ta vừa nói có tác dụng đuỗi muỗi."Diệp Nghi không chút để ý không mặn không nhạt, vừa vươn vai vừa trả lời.

Vậy là trong phủ Diệp thượng thư truyền ra tin tức, đại tiểu thư vì bị đả kích chuyện thϊếp mời mà lật cả vườn hoa. Tối hôm đó sau khi nghe Tiểu Mãn kể lại, Diệp Nghi chỉ cười cười, nói với Tiểu Mãn đang tức giận đến bốc khói:“Miệng lưỡi thế gian”

“Nhưng bọn họ nói không đúng”-Tiểu Mãn bất bình

“Hay em muốn bổn tiểu thư mang toàn bộ gia đinh nô tỳ trong phủ ra cắt lưỡi?”, Diệp Nghi nhướng mày hỏi, bộ dáng như nếu Tiểu Mãn gật đầu thì sẽ thật sự làm vậy.

Nhưng đó là chuyện của buổi tối, hiện tại Diệp Nghi đang ra sức tập viết chữ bằng viết lông, bỗng Tiểu Thanh chạy vào nói có khẩu dụ của Bát hiền Vương phi, mời tiểu thư ra tiếp chỉ.

Tiểu Thanh và Tiểu Mãn đang định bước lên thay xiêm y, bới tóc và trang điểm cho tiểu thư nhà mình ra tiếp chỉ, ai kêu tiểu thư thường này không ăn diện, không bới tóc cũng càng không trang điểm, hiện tại xem đi, tiểu thư mặc một thân từ quần đến áo đều một màu lam, ừ cứ cho là trên áo có điểm nhẹ hoa mai nhỏ màu vàng nhạt đi, nhưng tóc chỉ túm cao lên bằng một sợi dây cũng màu lam. Mặc dù nhìn cả người linh động khoan khoái nhưng quá đơn giản, đơn giản đến mức không nhìn ra đây là đại tiểu thư của phủ tướng quân nữa, không, phải nói là tệ hơn cả nha hoàn trong phủ vì nha hoàn cũng có trâm cài đầu nha.

Nhưng người nào đó phát hiện ra ý đồ của hai tiểu nha hoàn nhà mình nên liền khoát tay, sau đó chỉnh chỉnh, phủi phủi y phục rồi một đường tiến đến đại sảnh.

Tiểu Xuân Tử là thái giám thân cận của bát hiền Vương phi đang đứng chờ đọc khẩu dụ, quy củ nên chỉ đứng chờ đại tiểu thư ra tiếp chỉ chứ không dám nhận ngồi chờ, cũng đã nghe danh đại tiểu thư hung hăng hống hách từ lâu, nghĩ thầm than chắc phải đứng chờ thêm lâu lắm, nhưng rất nhanh chóng từ bên ngoài, một bóng dáng màu lam tiến vào, nhẹ cười sau đó quỳ xuống nhận khẩu dụ trong lòng thầm than ‘quỳ quỳ, thật là hành hạ người khác’.

Khẩu dụ đại khái là hôm sinh thần tiểu hầu gia, Bát hiền Vương phi muốn Diệp Nghi bồi đi cùng. Nghe xong khẩu dụ, người nào đó bảo Tiểu Mãn cho tiểu Xuân Tử công công một hầu bao, sau đó lại đi về viện mình trong sự kinh ngạc lẫn không hiểu của mọi người.

(Tác giả:"đọc đoạn này có thể có một số bạn không hiểu cho nên Au sẽ giải thích thế này nha, Triệu Trinh chính là Tống nhân tông hoàng đế, vì tiên đế không con cho nên lập con trai của đệ đệ mình làm thái tử, sau đó lên ngôi, cho nên vị trí bát hiền Vương phi cũng chẳng thua kém thái hậu là bao nhiêu đâu nha. Con những khúc mắt khác Au sẽ giải bài từ từ những phần truyện sau này)

Lại nói Diệp Nghi sau khi tiếp chỉ có chút chán nản, uể oải trở về viện của mình, đến trước viện thấy ba chữ : Mẫu Đơn Uyển, bỗng thấy rung mình liền nói:

“Tiểu Mãn, viện chúng ta cũng chả còn đóa hoa mẫu đơn nào nữa rồi, phân phó đổi lại Phong Lữ Uyển đi”

“Dạ tiểu thư”- Tiểu Mãn suy nghĩ thấy tiểu thư nhà mình nói rất đúng, cũng không nhắc tiểu thư là ba chữ: Mẫu Đơn Uyển này do đích thân tiểu hầu gia viết tặng, à mà nói chính xác là không biết tiểu thư dùng cách gì nhưng khi tiểu hầu gia viết ba chữ này trên mặt là vẻ chán ghét cùng không chút cam tâm tình nguyện.

“Tiểu Mãn, ta buồn ngủ quá, đóng cửa viện đừng cho ai làm phiền ta.”- người nào đó vừa nói vừa đưa tay lên miệng ngáp dài, đôi mắt đen to ngập nước nhìn như vừa bị hành hạ nhiều lắm vậy.

“Dạ”

“Mẫu phi, thánh chỉ tứ hôn người cũng đã cùng hoàng huynh viết ra đóng ấn rồi, còn hỏi ý kiến với chủ đương sự là con làm gì nữa chứ”-Tam vương gia Lạc An sắc mặt âm trầm, lạnh lùng lên tiếng.

(Tác giả:" Lạc An ở thế giới này tên là Triệu Ngọc Bằng, nhưng mà từ đầu lại gọi là Lạc An, cho nên Au gọi Lạc An luôn nha, ai có ý kiến thì comment bên dưới cho Au nha.)

“À, ta thông báo cho con chứ không phải hỏi ý kiến con”,Bát hiền Vương phi không mặn không nhạt nói. “Con cũng đã hai mươi tuổi rồi, sao không thể làm ta và hoàng huynh con bớt lo vậy? Tiểu Trinh, con nói xem”

Đồng chí hoàng đế đang một tay cầm tách trà một tay cầm nắp trà vờn vờn gạt gạt lá trà, nghe bị điểm danh, liền không nhanh không chậm nhấp một ngụm, sau đó mắt hồ ly cong lên như trăng non, khóe miệng khẽ nhếch lên, nhẹ nhàng phun ra hai chữ:

“Trà ngon”

Bát hiền Vương phi: “.....”

Tam vương gia Lạc An: “.....”

Liếc thấy mẫu phi đại nhân có dấu hiệu sắp phát tác, liền nói thêm:“Trẫm nói tam đệ này, đệ ngoan ngoãn lập Diệp Nghi làm Vương Phi đi, cứ coi nàng ta như Bồ Tát mà cung phụng đi.”

“Huynh mang nàng ta về mà cung phụng đi, vương phủ đệ nhỏ không chứa được Bồ Tát to

Hoàng đế hồ ly nào đó thấy đệ đệ nhà mình bắt đầu nổi bão, liền trưng ra khuôn mặt tươi cười, một bộ hết cách rồi, đệ nhận mệnh đi.

Ôi có hoàng đế nào như hắn không chứ, hắn cảm thấy trong lịch sử các hoàng đế Tống triều từ trước đến nay, hắn là hiền lành nhất, chả bao giờ nổi giận cả.

Nếu mọi người mà biết suy nghĩ này của hắn, chắc rằng sẽ cảm thấy rất khủng khϊếp, phải biết vị hoàng đế luôn tự cho mình là hiền lành thánh thiện này đây, sẽ nở nụ cười thân thiện, tươi roi rói , giọng nói ấm áp như xuân tháng ba: “Mang xuống, chém đi.”

À, quay trở lại với cuộc họp gia đình của ba mẹ con Bát hiền Vương phi.

Kết quả cuối cùng của buổi họp là:

Tống đế lại khen trà ngon

Tam vương gia Lạc An sắc mặt đen hơn cả đêm ba mươi mỗi tháng

Mẫu phi đại nhân kết luận :

“Tiểu Bằng,ngày mai cư xử cho đúng với vị hôn thê của con đi”

Tan họp.

Cuối cùng, sinh thần của Lý Duyên Khuynh gia cũng đến, các quan đại thần đưa nhi nữ của họ cùng tham gia yến tiệc với mong muốn có thể lọt vào mắt xanh của tam vương gia tài hoa xuất chúng, tiểu hầu gia khuynh quốc khuynh thành và hoàng đế đương triều.

Khi Diệp Nghi cùng Bát hiền Vương phi bước vào thì có biết bao cặp mắt nhìn nàng, họ thấy một cô gái với khuôn mặt trái xoan, làn da trắng như tuyết, đôi mắt to tròn trong veo, con người đen linh động, sống mũi cao, cái miệng nhỏ hếch lên, khiến cho nàng như lúc nào cũng như tươi cười, mái tóc đen diễm ảo, lại không búi tóc cầu kỳ mà chỉ thắt tóc đuôi sam rồi điểm nhẹ trên tóc vài bông hoa Tử Đằng màu tím, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng tinh tế. Một thân y phục màu tím nhạt, thắt eo tím than, cổ áo, vạt áo và tay áo cũng thêu những bông hoa nhỏ xíu màu trắng. Cả người thoáng nhẹ hương hoa Tử Đằng khoan khoái, dìu dịu, không phải rất xinh đẹp nhưng khiến người ta nhìn vào rất dễ chịu.

Thật ra Diệp Nghi vì không muốn bị hai nha hoàn nhà mình cắm trâm lên đầu như xiên đầu heo nên mới nghĩ ra biện pháp này, ban đầu Tiểu Mãn phải đối lắm, nhưng sau khi hoàn thành lại thấy, tiểu thư nhà mình thật xinh đẹp, đẹp đến xuất trần thoát tục, cứ như thần tiên tỷ tỷ vậy.

Ánh mắt sùng bái của Tiểu Mãn và Tiểu Thanh, khiến Diệp Nghi vô cùng đắc ý, cười khanh khách hồi lâu.

Mọi người trong yến tiệc hiện tại rất ư là tròn mắt. Đây là đại tiểu thư diêm dúa, lòe loẹt, bước ra đường cứ như mang cả núi vàng núi bạc khảm vào người, quần áo không đủ bảy sắc cầu vồng thì không mặc của phủ Diệp thượng thư: Diệp Nghi sao?

Còn có khí chất thanh tao, trong trẻo này, nét dịu dàng này, nụ cười duyên dáng này, là ai đây?

Tiểu Hầu gia Lý Duyên Khuynh cũng nhìn đến thất thần, đôi mắt sâu thêm một chút, nhưng chợt nghĩ nữ nhân này muốn thay đổi vẻ ngoài để mua lại danh tiếng sao? Sau đó lại thấy khinh thường, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, cho dù thay đổi vẻ bên ngoài nhưng bên trong vẫn là độc ác, hung hăng, ngu xuẩn.

Diệp Tiên cũng ngạc nhiên không ít, hai mắt chợt lóe sáng sắc bén, sau đó trở về với dáng vẻ điềm đạm đáng yêu như thường, nhưng biểu hiện này lại xui xẻo lọt vào mắt Bát vương phi đại nhân. Thật khổ.

Tất cả đang sững sờ thì một giọng the thé vang lên:

“Hoàng thượng giá lâm, tam vương gia giá lâm”

“Hoàng thượng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế”

“Tam vương gia thiên tuế, thiên thiên tuế”

“Tất cả bình thân, hôm nay sinh thần biểu hoàng đệ của trẫm, không nên câu nệ, nào nhập tiệc thôi”- Nụ cười ấm như gió xuân, giọng nói mát lạnh, sảng khoái và thân thiết.

Nói xong lại đến vị trí chủ tọa ngồi xuống cùng Bát hiền Vương phi, lại liếc nhìn sang bên cạnh, thấy một nữ tữ áo tím, liền cẩn thận đánh giá, trong lòng thầm hỏi: Diệp Nghi đây sao? So với quá khứ thì lạ quá.

Lại liếc về phía tam đệ nhà mình, thấy Lạc An một bộ mặt như đêm ba mươi liền dời mắt.

Sau đó chàng lại lia mắt nhìn Tiểu Hầu gia Lý Duyên Khuynh, thấy bên cạnh hắn là một vị cô nương một thân áo vàng nhạt , khuôn mặt xinh xắn, mắt phượng, mày liễu, người này hẳn là nhị tiểu thư phủ Diệp thượng thư, người trong lòng Lý Duyên Khuynh đi.

Tống đế nhếch môi cười nhạt, thầm nghĩ:"Có thể lát nữa có chuyện hay để xem đây.

Lúc này mọi người đã an tọa cả, vạn tuế gia cũng thu hồi suy nghĩ, mắt hồ ly lại cong lên, khóe miệng lại nhếch lên cười cười:

“Nào, hôm nay sinh thần của biểu hoàng đệ, trẫm kính đệ một chén, chúc đệ một tương lai tươi sáng”- Sau đó ngửa đầu uống cạn.

Tiểu Hầu gia cũng kính rượu, sau đó ngửa đầu uống cạn, tiếp đó là các vị đại thần lần lượt kính rượu chúc mừng không khí xem ra cũng hài hòa lắm.

Bỗng một tiếng nhạc vang lên, một nữ tử xinh đẹp áo hồng, đôi tay xinh đẹp đan nhẹ gảy, theo đó là một bóng dáng màu vàng nhạt xoay người, uốn lượn theo điệu nhạc, rượu ngon, đàn hay, múa đẹp và mỹ nữ, tất cả tạo nên không khí đặc trưng của yến tiệc.

Diệp Nghi chợt nghĩ, nhảy múa? Đàn hát? Có phải hay không theo truyền thống của xuyên không, sẽ có người kí©h thí©ɧ muốn nàng cũng hiến nghệ. Nàng mù tịt nha, nàng trước đây cũng chỉ biết có yoga thôi, cũng không tính là múa. Đàn thì biết chút chút về piano với ghi-ta. Đang suy nghĩ xem nên làm cách nào để thoát nếu nhận được lời đề nghị này. Thì tiếng nhac dừng lại. Xong, xong rồi, nàng còn chưa nghĩ ra cách nha.

Sau khi mỹ nữ nhảy xong, liềnnhẹ nhàng mỉm cười, khẽ cúi người thi lễ.

Tống đế rất có trách nhiệm của một vị khán giả tốt, liền cười cười, vỗ tay, khen không ngớt:

“Hay, người múa, múa đẹp, người đàn, đàn hay, ban thưởng, mà thôi hôm nay là sinh thần của tiểu hầu gia, muốn thưởng cũng là do đệ thưởng đi.”

“Vậy, đệ tuân mệnh.”Lý Duyên Khuynh chắp tay hành lễ, sau đó lại nói tiếp:

“Vân Nguyệt tiểu thư, tiếng đàn trong trẻo như tiếng nhạc trời, sinh thần của tiểu hầu được nghe một khúc, quả là may mắn. Tiểu Hầu tặng tiểu thư một cây cổ cầm làm từ bạch ngọc, mong tiểu thư không chê.”

“Tạ tiểu hầu gia ban thưởng”- nữ tử tên Vân Nguyệt, cúi người cảm tạ. Nàng là con gái của thừa tướng đương triều, có mối quan hệ khá thân thiết với Diệp Tiên.

Đang suy nghĩ thì thấy không khí kỳ quái, thoát khỏi suy nghĩ thì nàng lại càng trợn tròn mắt,còn mọi người lại đồng loạt nhìn nàng với đủ loại ánh mắt, có đồng tình, có thương hại,hả hê khi người gặp nạn, có loại ánh mắt chờ mong nữa chứ? Gì vậy? Nàng không hiểu, khi nãy nhập tâm suy nghĩ quá, bỏ hết ngoài tai rồi.

Tiểu Mãn thấy tiểu thư nhà mình ngơ ngác, mờ mịt, biết là khi nãy tiểu thư lại đang thả hồn đi đến đâu rồi, nên nhỏ giọng nói:

“Tiểu thư, tiểu hầu gia xin hoàng thượng được thú nhị tiểu thư làm hầu phu nhân, nếu không phải nàng liền không thú ai cả.”

Hóa ra, nàng đang sắm vai bị bỏ đây mà, đồng cảm , thương cảm, hả hê, con có chờ mong? Là chờ mong nàng phát tác một nháo, hai khóc, ba thắt cổ sao? Đang suy nghĩ lại nghe Hoàng đế nói

Lại nghe hoàng đế cười nói:

“Hôn sự quả là chuyện vui, tiểu hầu gia muốn thành gia lập thất quả là chuyện tốt, nhưng hôn nhân cũng phải hỏi qua ý phụ mẫu, trẫm tuy là vua nhưng cũng coi trọng thánh hiền và đạo nghĩa, hiện tại Diệp thượng thư không có ở đây, trẫm sẽ cùng Diệp thượng thư bàn chuyện này sau, hôm nay thái hậu cùng Bát hiền Vương phi cũng mệt rồi, trẫm thái hậu cùng Bát hiền Vương phi hồi cung trước, các ái khanh không cần hành lễ cứ thoải mái.”- Nói rồi lại đứng lên, đỡ nhẹ thái hậu đi ra ngoài.

Diệp Nghi đến cùng Bát hiền Vương cho nên cũng là về cùng bà. Trên đường đi, bát hiền vương chợt hỏi:

“Nghi nhi, đối với chuyện này con nghĩ gì?”- Giọng nói hiền lành, ấm áp, với khuôn mặt có chút giống với mẹ nàng ở hiện đại, từ lúc mới gặp đến giờ nàng đã kiềm chế xúc động muốn nhào vào lòng bà mà thể hiện ‘con gái rất nhớ mẹ’. Bây giờ chả biết sao hốc mắt lại đỏ lên, cắn môi không nói lời nào.

Hình ảnh này trong mắt bát hiền Vương phi hoàn toàn là một bộ dáng đau lòng, uất ức, nên ánh mắt bà tràn ngập đau xót, nắm tay Diệp Nghi nhẹ vỗ như an ủi.

Tống đế thấy cảnh này lại nhẹ xoa bóp huyệt thái dương. Lòng thầm than ‘Tam đệ, cái tên hỗn đản này, một cô nương tốt như thế lại không chịu lấy, thật muốn hung hăng nện cho nó một trận’.