Chương 19: DIỆP NGHI

Tháng ba, cây cỏ xanh tươi, chim ca ríu rít, Diệp Nghi ngồi chống cằm nhìn ra cửa sổ trầm tư, suy nghĩ tại sao rõ ràng mình đã chết lại được xuyên không?

Đang miên man suy nghĩ đến đoạn ‘nhớ người thân’, bỗng:

“Tiểu thư”

Nhận ra đây là giọng của nha hoàn thϊếp thân Tâm Liên, Diệp Nghi dừng suy nghĩ, bình thản quay đầu, nhướng mày.

“Thưa tiểu thư, lão gia đã trở về rồi ạ”

“Ừ”

“Vậy tiểu thư có muốn đi gặp lão gia không?”- Tiểu Mãn dè dặt, không dám nhìn thẳng tiểu thư nhà mình, không phải tiểu thư thích tiểu hầu gia sao? Vài ngày nữa đã là sinh thần của tiểu hầu gia rồi, vốn tưởng tiểu thư đang nhẫn nại chờ lão gia về mới đến hỏi thϊếp mời, nhưng giờ chỉ ‘ừ’, là sao?

“Tâm Liên, bây giờ là giờ nào rồi?”

“Giờ dậu rồi tiểu thư”

“Ừ, chả trách, Tâm Liên..”

“Dạ nô tỳ đi dọn cơm”

“Ngoan”

Ở cùng tiểu thư một thời gian, Tâm Liên cũng biết tiểu thư luôn tuân theo cái gì mà đạo dưỡng thân, Giờ Mão dậy sau đó làm vài ba động tác kỳ quái, sau đó ăn sáng, đi thỉnh an lão gia phu nhân, sau đó về phòng ngồi ở cửa sổ xem sách, cũng chẳng phải thi từ ca phú như trước, mà gần đây tiểu thư lại xem những sách về phong tục nước ngoài, các nơi du kí, thiên văn địa lý, sau khi dùng ngọ đi loanh hoanh cho xuống cơm, lại trở về ngủ trưa đến hết giờ mùi, tiếp đến sẽ ngồi đọc sách viết chữ vẽ vẽ gì gì đó chờ đến giờ dậu dùng cơm tối, sau cơm tối chủ tớ hai người lại đi dạo, khi đó Tâm Liên sẽ mang những chuyện xảy ra trong ngày hứng trí bừng bừng kể lại, tiểu thư nghe xong lại bình luận đôi chút, rồi dặn nàng ra chuyện bên ngoài chỉ nghe đừng nói, quay về tắm mát sau đó lên giường ngủ vào giờ tuất.

Mỗi ngày đều là như vậy, cũng không ra ngoài quấn lấy tiểu hầu gia như trước, càng không quan tâm hay khi dễ nhị tiểu thư.

Nàng lại thích tiểu thư như hiện tại, cũng không hiểu sao nhưng cảm giác tiểu thư thay đổi khác hơn trước kia rất nhiều.

Diệp Nghi hiện tại rất hưởng thụ cuộc sống này, cơm canh tới miệng, quần áo đến tay, cũng chẳng phải ra ngoài đi làm, khó khăn hiện tại là chữ viết, bút lông thật quá khó sử dụng, gần một tháng nay, nàng luôn dành thời gian luyện tập nhưng cách mạng chưa thành công đồng chí Diệp Nghi vẫn cần phải cố gắng nhiều lắm.

Buổi sáng, ánh nắng nhẹ chiếu, Diệp Nghi đang hưởng thụ buổi sáng với món Chả giò tôm bách hoa, bánh hoa sắc màu, súp cua và bánh bao chỉ. Bỗng trong đầu nàng hiện lên một câu nói:

"Ăn nhiều như vậy chị không sợ béo sao?..."Tiếp theo đó là một cái nhíu mày, rồi sau đó nữa chỗ nàng ngồi sẽ có thêm một người, một cái chén và một đôi đũa.

"Nè nè... cái bánh bao cuối cùng này là của em nha... không cho dành.

"Đồ chị mua thì thế nào? Chả nhẽ em ăn có một cái bánh bao chị liền tính toán.

"Nè học tỷ, mai này ra trường chúng ta cùng làm một công ty nhé...

Người đó vô tình xuất hiện trong đời nàng, là người đó mang đi trái tim nàng, một cái nhăn mày, một nụ cười điều khắc sâu vào tâm khảm của nàng.

Nhớ...

Quả thật nàng rất nhớ, nhớ nhiều đến nỗi cơm ăn cũng chẳng ngon.

Diệp Nghi đứng lên khỏi bàn ăn, bỏ mặc ánh mắt kinh ngạc của Tâm Liên đi một mạch ra hoa viên.

Mình đang tìm gì? Mình muốn tìm gì?.

Thấy rồi.

Diệp Nghi dừng bước trước một khóm hoa cúc trắng, thấy được từng cánh hoa này lòng nàng liền thanh thản một chút.

Bỗng nhiên lại một mảnh ký ức xoẹt qua đầu.

Thiếu nữ với bó hoa cúc trắng, thiếu nữ đó bước chậm đến trước mặt nàng khẽ cười với nàng và trao cho nàng bó hoa.

"Tặng chị.

"Ơ...sao lại tặng hoa cho chị?.

"Vì chị giống cúc họa mi.

Từng câu nói cứ như ma âm không cách nào làm cho nó ngưng lại, Diệp Nghi suy nghĩ hỗn độn, đến lúc trước mắt nàng rơi vào bóng tối nàng mới biết, nàng nhớ người kia đến thành tâm bệnh rồi.

“Tiểu thư”- Một giống nói cắt ngang ma chú đang vang vẳng trong đầu Diệp Nghi, mắt nàng lấy lại tiêu cự, xoay người nhìn theo tiếng nói, là tiếng của nha hoàn Tiểu Thanh, đây cũng là một nha hoàn bên cạnh Diệp Nghi cũng trạc mười lăm mười sáu tuổi như Tâm Liên.

“Hửm?”- Diệp Nghi nhướng mày hỏi

“Lão giá đến tìm ạ”

Nghe xong, Diệp Nghi gật đầu rồi nhẹ giọng phân phó:

“Ừ, ta về ngay, mà Tâm Liên này, sáng mai gọi người làm vườn đến gặp ta”

Mấy loại hoa như mẫu đơn bách hợp đẹp thì có đẹp, quý thì có quý nhưng lại không hợp nhãn nàng, phải thay đổi.

Về đến phòng, đã thấy phụ thân đại nhân ngồi trên ghế, tay xoa xoa ly trà, bộ dạng đang suy nghĩ.

“Cha, giờ nay hẳn cha đang ở trong thư phòng, sao lại có thời gian đến thăm con gái vậy?”- Vừa nói lại vừa cười cười ngồi xuống tự mình rót một chén nước.

“Nha đầu, hẳn con đã nghe chuyện thϊếp mời sáng nay”- Giọng lo lắng, lúc vừa hạ triều, ông bận ở lại cùng hoàng đế bàn chuyện triều chính rồi đi làm vài việc trong quân, đến mặt trời sắp xuống núi trở về lại nghe tin này, còn nghĩ, lấy tính tình của nha đầu được nuông chiều đến sinh hư nhà mình chắc chắn sẽ một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, ai ngờ vẫn còn có tâm trạng đi dạo vườn hoa.

“Dạ, con đã biết rồi”- Lại thấy phụ thân đại nhân nhà mình trong mắt tràn đầy lo lắng và tự trách, đành nhẹ giọng nói tiếp:

“Cha, trước kia là con gái còn trẻ người non dạ, giờ nghĩ lại thật ra con đối với tiểu hầu gia chỉ là nhất thời ngưỡng mộ thôi. Hiện tại nếu có thể dựa vào việc này mà từ hôn hoặc mang hôn sự chuyển sang nhị muội thì tốt quá, công đức viên mãn!”

Thấy lão cha vẫn nhìn mình tràn đầy thương tiếc như vậy, nàng bất đắc dĩ, thở dài, lại nghe ông nói:

“Trước đây, lẽ ra thái hậu có ý muốn cho con gả vào cung, ta lại lo hoàng đế tam cung lục viện, con vào đó sẽ khổ cả đời, nên muốn hướng con cho tiểu hầu gia, hiện giờ nghĩ lại, ta, ta..thật có lỗi với mẹ con”-Nói xong hốc mắt thượng thư đại nhân đỏ lên, khuôn mặt phút chốc như già thêm mười tuổi.

Ngừng một chút lại nói tiếp: “Cha già rồi, sống nay chết mai, nếu cha không còn, con phải làm sao đây? Hiện tại cha chỉ mong con có một trượng phu tốt để nương tựa cả đời, mà tiểu hầu gia thì…hây…nếu hiện tại không là tiểu hầu gia, con cũng chỉ có thể gả vào cung làm phi tần của hoàng thượng, thái hậu bên ngoài mặc dù nói là do tình tỷ muội với mẹ con nhưng thật ra cũng là e ngại binh quyền cha đang nắm nên muốn dùng con để cha tận tâm vì hoàng gia mà thôi”

Quả nhiên là còn một loạt sự tình đằng sau hôn sự này, Diệp Nghi xoa xoa huyệt thái dương.

“Cha, con gái hiện tại nghĩ thông suốt rồi, gả cho ai cũng vậy thôi, hầu gia hay hoàng đế, cũng chỉ khác nhau mỗi chỗ ở mà thôi, ở đâu con gái cũng hứa là sẽ bình yên mà sống thật tốt, cha cứ yên tâm, huống chi không phải con còn có thượng thư đại nhân oai phong lẫm liệt, hiên ngang bất khuất, đánh đâu thắng đó chống lưng hay sao? Cho nên cha đừng có nghĩ đến ‘sống nay chết mai’ nha, con còn phải ‘cáo mượn oai hùm’ nữa đấy”- Diệp Nghi vừa chân thành, vừa một bộ vuốt mông ngựa làm thượng thư đại nhân cũng bất đắc dĩ bật cười ha ha, sau đó đứng dậy nói muốn đến thư phòng làm việc.

Đợi cho thượng thư đại nhân rời đi Diệp Nghi liền như quả cà héo ủ rũ ngồi xuống ghế.

Phải...

Gã cho ai cũng vậy mà.

"Tiểu An! Kiếp này chúng ta không duyên vậy hẹn kiếp sau làm lại từ đầu nhé.