- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Xuyên Không Kỳ Án
- Chương 12- TRẢM TRẦN THẾ MỸ(THƯỢNG)
Xuyên Không Kỳ Án
Chương 12- TRẢM TRẦN THẾ MỸ(THƯỢNG)
Trong chốn khách sảnh Công Tôn biện chứng, ba lần thẩm vấn, phò mã chịu trảm hình
Tất cả vội vàng đến khách sảnh, vừa tiến vào thì thấy một người đứng giữa phòng kế bên là một cô nương chừng mười bảy tuổi vận bạch y đoan trang dịu dàng đứng đó, lúc Lạc An bước vào nhìn thấy nàng không khỏi ngẩn người đây là lần đầu ngoài tần Hương Liên ra đây là người phụ nữ thứ hai nàng gặp, nhưng thật là khác một trời một vực a người này sắc đẹp không thể tả hết bằng chữ được chỉ có thể nói, dáng tựa thiên tiên, yểu điệu nhu mì, ôn nhu nhã nhặn, thuần khiết.
Nếu nói Lạc An nhìn Diệp Nghi thì Diệp Nghi cũng đang nhìn Lạc An với ánh mắt không giấu được sự vui mừng,"Là nàng, thật sự là nàng nàng thật sự cũng xuyên qua đây sao? nhưng không đúng! An An của nàng là nữ trong ngoài điều là nữ còn người này, ngoại trừ khuôn mặt giống An An như đúc ra thì rõ ràng người này là nam.
Bốn mắt nhìn nhau quên hết tất cả, họ quên họ đang ở đâu, giống như nơi đây chỉ có họ còn lại tất cả chỉ là cỏ cây hoa lá hẹ làm nền .
"Nghi nhi! Không được thất lễ !"Diệp Tự lên tiếng cắt ngang ánh mắt đang nhìn chằm chằm vào nhau của cả hai, xong hắn chắp tay nói: “Bao đại nhân, lão phu đến nhận tội”.
Lạc An dời tầm mắt khỏi Diệp Nghi ngước mắt nhìn Diệp Tự:"Ôi thần linh ơi, đẹp thật, tướng mạo người này đẹp quá!
Người trước mặt đầu đội phương sí ô sa, thân bận quan bào gấm sắc đỏ tươi, lưng đeo đai da cẩn ngọc, chân mang tất trắng bằng lụa mỏng đi giày đen. Lại nhìn tướng mạo người này, tuổi ngoại thất tuần, tóc đã trắng phau, khuôn mặt hồng hào, thần thái quắc thước, hai mắt tựa đôi vầng trăng non, trời sinh đã mang nét cười, chòm râu dài hai thước, sợi nào sợi nấy bạc phơ tựa cước, phiêu phất trước ngực. Nếu không phải lúc này người đó đang đứng trong khách sảnh Khai Phong phủ, Lạc An còn ngỡ rằng đây chính là Thọ Tinh lão đích thân hạ phàm.
Bao đại nhân khom người đáp lễ: “Thượng thư đại nhân, thứ cho Bao Chửng không nghênh đón từ xa”. Liếc mắt nhìn sang Diệp Nghi chần chừ hỏi,"Thứ hỏi vị cô nương này?.
"À ta quên mất đây là Diệp Nghi nữ nhi của ta, nghe danh bao đại nhân công chính liêm minh nay xin theo để nhìn cho biết.
"Diệp nghi thỉnh an bao Đại Nhân!" Diệp nghi nhún người khụy gói, tay đặt Sang hông bên trái cuối người chào bao đại nhân.
"Miễn lễ, miễn lễ, tiểu thư cô không cần đa lễ như vậy.
"Tạ Đại Nhân." Diệp Nghi đứng thẳng người cuối đầu nói.
Lạc An thầm gật đầu, nghĩ bụng: Thì ra người này chính là Diệp Nghi rách nào, trách nào, sinh đẹp động lòng người đúng là con quan có khác.
Công Tôn tiên sinh và Triển Chiêu đứng sau Bao đại nhân cũng thi lễ, Bao nhân cùng Diệp thượng thư đều ngồi xuống, Công Tôn tiên sinh, Triển Chiêu mỗi người đứng một bên Bao đại nhân, Lạc An và Diệp Nghi chỉ đành đứng phía sau.
Diệp Tự khẽ lắc đầu cười nói: “Bao đại nhân, lão phu hôm nay là đến bồi tội, sao có thể để ngài nghênh đón từ xa?”.
Bao đại nhân không khỏi sửng sốt: “Vì sao Diệp đại nhân lại nói ra những lời này?”.
Diệp Tự không kìm được lướt mắt về phía Tần Hương Liên, khuôn mặt đượm vẻ áy náy nói: “Hôm nay lão phu nghe nói, sau khi Tần Hương Liên từ thái áp của lão phu trở về, tình huống tựa hồ không ổn”.
Bao đại nhân nghe thấy thế, bất giác thở dài một tiếng, rồi đem những chuyện xảy ra đêm qua và sớm nay thuật lại tỉ mỉ một lượt.
Diệp Tự càng nghe càng tức giận, sau khi nghe xong, không khỏi đập tay xuống bàn, cao giọng quát: “Trần Thế Mỹ thực không bằng loài cầm thú!”. Thở hổn hển mấy lần liền, sau đó Diệp Tự lại ngẩng đầu nhìn Bao đại nhân, nói: “Hôm trước Trần Thế Mỹ có đến phủ thừa tướng lúc đó lão phu cũng có mặt, hắn nói là trong lòng vẫn mang nỗi day dứt đối với mẹ con Tần Hương Liên, muốn đón ba mẹ con vào phò mã phủ, nhưng ngặt vì công chúa không đồng ý, thế nên muốn mượn thái ấp ở ngoại ô của Thừa tướng để gia đình đoàn tụ hàn huyên. Nhưng thái ấp ở ngoại ô của thừa tướng hai hôm trước đã bị phu nhân của ông ấy dùng để chiêu đãi bà con xa nên không tiện. Còn phần Lão phu thấy hắn lời lẽ khẩn thiết, vẻ mặt thành thật, lại cân nhắc đến việc đây là chuyện nhà của hoàng thất, để bọn họ tự mình giải quyết thì tốt hơn, tránh phải xào xáo ở trên công đường, làm tổn hại đến thể diện của hoàng thất nên đã cho hắn mượn nhờ thái ấp của mình, nhưng chẳng ngờ… Haizzz… Là lão phu ngu độn, không nhìn ra lòng dạ độc ác của Trần Thế Mỹ”.
Bao đại nhân thấy sắc mặt của Diệp thượng thư trầm xuống nặng nề thì lắc đầu thở dài, vội khuyên giải: “Diệp đại nhân cũng đừng quá tự trách. Trần Thế Mỹ suy nghĩ kín kẽ, quỷ kế đa đoan, lại thêm thân phận tôn quý, quả thực rất khó đối phó”.
Diệp Tự ngẩng đầu nói: “Lời của Bao đại nhân rất đúng, nhưng tình hình hiện tại lại vô cùng bất lợi cho Tần Hương Liên. Không biết Bao đại nhân có kế sách gì không?”.
Bao đại nhân gật đầu nói: “Nay bản phủ đã có tri phủ Sái Châu, Từ Thiên Lân, người được Trần Thế Mỹ sai sát thê diệt tử, làm nhân chứng; có thanh cương đao của Hàn Kỳ làm vật chứng, lại thêm Lạc An là nhân chứng việc Hàn Kỳ bị Trần Thế Mỹ sai khiến gϊếŧ người, tội chứng vốn đã đầy đủ. Nhưng trong tay Trần Thế Mỹ lại có bức hưu thư kia, có thể phủi sạch tội trạng của Trần Thế Mỹ, quả thực khiến cho người khác không sao hạ thủ được”.
Diệp thượng thư nghe xong, trầm ngâm một lát rồi nói: “Nói như thế thì bức hưu thư kia chính là điểm mấu chốt của vụ án này”.
“Đúng là như vậy.”
“Bao đại nhân, ngài nói xem, bức hưu thư kia hôm qua Tần Hương Liên mới điểm chỉ, như vậy thì làm chứng cứ thế nào được?”
“Bức hưu thư ấy tuy hôm qua Hương Liên mới điểm chỉ, nhưng thời gian ghi trên đó lại là năm năm trước.”
“Việc này…” Diệp thượng thư sa sầm nét mặt, không nói gì thêm.
Lạc An đứng bên cạnh cũng khổ sở suy nghĩ mà không tìm ra đối sách, chỉ đành than thở với Tiểu Ly:"Tiểu Ly ngươi nói xem, luật hôn nhân thời cổ đại này cũng thật sơ sài quá đi, sơ hở trăm điều. Lại chẳng lập ra một nơi đại loại như công đường chuyên xử lý ly hôn, trượng phu chỉ cần tuỳ tiện viết một tờ hưu thư là có thể bỏ vợ, thời gian cũng có thể tuỳ tiện viết vào. Chí ít cũng nên đóng cái dấu của quan phủ lên đó thì hưu thư ấy mới có hiệu lực chứ!
"Ký chủ a, nếu cổ đại được tiến hóa như hiện đại thì sẽ chẳng có lịch sử để các ngươi tìm hiểu đâu."
Nghe Tiểu Ly nói, Lạc An càng cảm thấy buồn bực trong lòng, bất giác lắc đầu thở dài.
Công Tôn tiên sinh bên cạnh thấy vậy, mở miệng hỏi: “Lạc An tiểu huynh đệ, lẽ nào huynh đệ có diệu kế?”.
Lạc An vừa nghe liền sửng sốt, ngẩng đầu lên đã thấy mọi người trong phòng đều nhìn chằm chằm vào mình, Diệp Nghi lại còn nhìn nàng chớp chớp mắt không ngừng, không khỏi khiến cho da đầu run hết lên.
Lạc An không biết, mới rồi nàng mắng mỏ Tần Hương Liên một phen, khiến cho tất cả mọi người ở đây nhìn nàng bằng một ánh mắt khác càng khỏi phải nói Tần Hương Liên không khỏi tín phục nàng thêm vài phần, lại hồi tưởng lại những hành động trước đây của Lạc An ,Tần Hương Liên đã đem Lạc An xếp vào dạng cao nhân thế ngoại, thế nên thái độ trông cậy vào Lạc An bộc lộ rất tự nhiên.
Lạc An nhìn quanh một lượt, lòng chẳng biết làm sao, không khỏi im lặng liếc ngang Công Tôn tiên sinh một cái, thầm nghĩ: Công Tôn đại ca à, chẳng lẽ ngài không thể để tôi vài giờ sống yên ổn sao, khi không lại bắt tôi đề xuất làm gì? Nhưng trong phòng này đầy ắp tinh anh cổ đại, mình mà không đề xuất chút ý kiến thì e không ổn. Người khác tạm thời không nhắc đến, nhưng cái chính là Công Tôn Trúc Tử kìa, vạn nhất mình mà khước từ, lòng nghi ngờ của ông ta nổi lên, lại cử con mèo kia nửa đêm xách kiếm đến tìm… Ôi, mình không chịu nổi mấy loại hành vi đầy kí©h thí©ɧ này nữa đâu.
Nghĩ vậy, Lạc An hạ quyết tâm, lim dim mắt, cố gắng làm ra vẻ đạo mạo, suy trước tính sau kĩ càng, chậm rãi trầm giọng nói: “Theo như học trò thấy, kế duy nhất hiện nay là đem bức hưu thư kia về Khai Phong phủ, sau đó tra xét rõ ràng”.
“Đúng vậy!”, khuôn mặt Công Tôn tiên sinh đột nhiên lộ vẻ vui mừng, quay người nói với Bao đại nhân: “Đại nhân, Lạc An tiểu huynh đệ nói có lý. Tuy đại nhân đã xem qua hưu thư ở phò mã phủ rồi, nhưng khi ấy thời gian cấp bách, cho dù có sơ hở, đại nhân cũng khó có thể phát hiện ra. Chi bằng chúng ta đem bức hưu thư đó về, kiểm tra thật kỹ lượng, biết đâu lại có thể phát hiện chút manh mối gì đó!”.
Bao đại nhân nghe xong liền mừng rỡ, vội quay sang nói với Triển Chiêu bên cạnh: “Triển hộ vệ, công chúa và phò mã lúc này đang ở trong cung diện kiến thánh giá, bức hưu thư kia tất sẽ được để lại trong phò mã phủ, ngươi hãy tức tốc đem về đây”.
Triển Chiêu lập tức bước lên chắp tay lại, cao giọng nói: “Thuộc hạ tuân lệnh!”.
Triển Chiêu nói xong liền xoay người rời đi, Diệp thượng thư thấy vậy vội nói: “Triển hộ vệ, lúc này thời gian không còn sớm nữa, chiếu theo lệ thường trong cung, chỉ sợ công chúa và phò mã chưa đến một tuần hương nữa sẽ về tới phủ, ngươi hãy đi mau về mau”.
“Triển Chiêu đa tạ Diệp đại nhân đã nhắc nhở!”
Tiếng nói vừa dứt lời, chỉ thấy bóng áo đỏ loé lên, một trận kình phong quét qua, trong khách sảnh đã chẳng thấy bóng dáng Triển Chiêu đâu nữa.
Mọi người vừa nhìn, lòng không khỏi thầm cảm thán mãi không thôi.
Bao đại nhân lúc này mới quay lại cười với Lạc An : “Quả nhiên tiểu huynh đệ tâm tư rất mẫn tiệp”.
Lạc An gật đầu đáp:“Tạ Bao đại nhân quá khen”. Lòng lại thầm nghĩ: Cái gì chứ, mình đường đường là một người hiện đại mà, bộ dễ bị các người tính kế lắm hả, hừ.
Sau đó Lạc An nhìn trộm Công Tôn tiên sinh lại thấy Công Tôn tiên sinh nhìn lại, khuôn mặt mang vẻ vui mừng, vuốt râu mỉm cười, Lạc An cũng thở phào nhẹ nhõm: Xem ra Công Tôn Trúc Tử vô cùng hài lòng, không nghi ngờ gì nữa… Thôi quên đi, mọi con đường đều dẫn tới thành Rome, chỉ cần có thể giải quyết tốt vấn đề là được.
Triển Chiêu vừa đi mọi người ai nấy đều ôm một bầu tâm sự, trong phòng không có ai mở miệng, khách sảnh lớn như vậy mà yên tĩnh lạ thường, không khí như đặc quánh lại. Lạc An bị đè nén cơ hồ không thở nổi, lòng thầm mong ngóng Triển Chiêu sớm quay lại, chợt có một bàn tay nắm lấy tay nàng, Lạc An ngước mắt nhìn lên chỉ thấy Diệp Nghi cong khoé môi lên ý như cười trấn an, Lạc An bỗng thấy nụ cười này thật ấm áp cũng thật quen thuộc, Lạc An thật sự muốn biết người này là ai tại sao lúc nào cũng nhìn mình, mình biết mình đẹp nhưng có cần nhìn chằm chằm vậy không thiệt là.
May thay “Ngự Miêu” Triển Chiêu khinh công trác tuyệt, chưa đến nửa tuần trà, trong phòng một cơn kình phong quét qua đã thấy Triển Chiêu vận quan bào màu đỏ lặng lẽ xuất hiện ngay giữa khách sảnh, lấy từ trong người ra một tờ giấy màu trắng nói: “Đại nhân, thuộc hạ may mắn không phụ sự kỳ vọng của đại nhân, đã mang được bức hưu thư về”.
Công Tôn tiên sinh vội bước lên, nhận lấy bức hưu thư rồi dâng lên tận tay Bao đại nhân.
Bao đại nhân xem kỹ mấy lượt rồi gọi Tần Hương Liên đến trước mặt, hỏi: “Tần Hương Liên, ngươi tới xem, đây có phải chính là bức hưu thư đó không?”.
Tần Hương Liên bước lên mấy bước, cẩn thận nhìn kỹ mấy lần, bất giác rưng rưng nước mắt, khóc nói: “Bẩm đại nhân, chính là nó!”.
Bao đại nhân gật đầu, lại trao bức hưu thư cho Công Tôn tiên sinh nói: “Công Tôn tiên sinh hãy kiểm tra tỉ mỉ, xem xem có tìm ra manh mối gì không”.
Công Tôn tiên sinh nhận lấy, chăm chú đọc, nhưng hai hàng lông mày lại nhíu chặt, qua một hồi lâu cũng không lên tiếng.
Lạc An hiếu kỳ, cũng tiến lên.
Chỉ thấy trên bức hưu thư viết mấy hàng ngay ngắn:
Trần môn Tần thị Hương Liên, không giữ đạo làm vợ, khó giữ lại Trần thị gia môn. Nay Tần thị rời khỏi Trần thị, từ rày về sau lấy gả tuỳ ý, không ai liên quan đến ai.
Người lập thư: Trần Thế Mỹ
Người ký thư: Tần Hương Liên
Ngày Hai mươi, tháng Sáu, năm Bính Tuất
Ở dưới tên mỗi người đều có một dấu tay màu đỏ.
Lạc An bỗng thấy mây đen đầy đầu, thầm nghĩ: Trần Thế Mỹ cũng được xem là trạng nguyên sao, cái thứ này mà là hưu thư cái nỗi gì? Một chút văn chương dày công tu dưỡng cũng không có, chẳng rõ ràng gì cả, hàm hàm hồ hồ, ngoại trừ một ít chữ viết tay xem như coi được, còn thì chẳng biết chỗ nào đáng khen nữa. Có điều, hai dấu tay thì lại rõ ràng quá mức bình thường.
Lại thấy Công Tôn tiên sinh, đem tờ giấy lật lên lật xuống, giở đi giở lại mấy lần, sờ tới sờ lui, còn giơ lên nhìn dưới ánh mặt trời cả một lúc lâu, Lạc An không kìm được cười thầm, nghĩ bụng: Công Tôn Trúc Tử à, đấy chẳng qua chỉ là một bức hưu thư chứ không phải nhân dân tệ, lẽ nào có thể nhìn thấy được dấu in chìm hay sao? Lạy hồn, đó nào phải những thứ như bí tịch võ lâm, bản đồ kho báu chứ, nhìn dưới ánh sáng cũng chẳng ra những thứ đại loại như bản đồ đâu. Này này, cho dù ngài không cam lòng, cũng không nên đưa lên miệng chứ! Thế nào, định ăn bức hưu thư này, mất rồi thì chẳng cách nào đối chứng được phỏng?
Đáng tiếc, lần này Lạc An đã đoán sai, Công Tôn tiên sinh không hề có dự định ăn mất bức hưu thư, mà chỉ là dùng mũi ngửi thật kỹ.
Đột nhiên, đôi mày của Công Tôn tiên sinh dãn ra, khuôn mặt bỗng hiện nụ cười, đem bức hưu thư đưa lại cho Bao đại nhân nói: “Đại nhân, học trò đã phát hiện ra”.
Mọi người nghe thế đều mừng rỡ, chỉ có Lạc An là chấn động: Vị… vị vị vị vị Công Tôn tiên sinh này chẳng nhẽ lại là tổ tiên của chó nghiệp vụ cảnh sát thời hiện đại hay sao!? Thế nào mà chỉ dùng mũi ngửi ngửi mấy cái đã có thể tìm ra được manh mối chứ, quá dị thường!
Bao đại nhân vội hỏi: “Có manh mối gì?”.
Công Tôn tiên sinh cung kính chấp tay nói: “Đại nhân, chữ viết, ngày tháng, dấu tay trên bức hưu thư đều không có cơ sở, chất liệu giấy học trò cũng đã kiểm tra kỹ, nhưng lại là loại giấy tuyên thông thường. Tóm lại, nhìn qua thì việc bức hưu thư được lập từ năm năm trước xác thực không có điểm gì nghi ngờ”, ngưng lại một chút, Công Tôn tiên sinh lại tiếp: “Chỉ là, Trần Thế Mỹ cho dù cẩn thận mấy cũng vẫn còn sơ sót, nét mực trên bức hưu thư này lại có chỗ sơ hở”.
“Là xin hỏi sơ hở gì?”Diệp Nghi thắc mắc liền cắt tiếng hỏi dồn, câu hỏi của Diệp Nghi cũng là câu hỏi trong lòng của mọi người.
Công Tôn tiên sinh liếc mắt nhìn Diệp Nghi một cái sau đó cầm lấy hưu thư, mở ra và nói: “Sơ hở ở đây chính là mùi mực trên hưu thư. Học trò từ nhỏ đã ham thích luyện chữ, từ khi theo đại nhân đến nay cũng vẫn ngày ngày nghiên cứu và luyện tập thư pháp, tất nhiên là có chỗ sở thích đặc biệt đối với các loại mực được bán trong thành Biện Lương này. Dựa trên mùi mực để phán đoán thì thứ mực được dùng trong hưu thư này chính là loại mực thấu kim gần đây mới được lưu hành rộng rãi. Loại mực này có mùi hương đặc trưng, tựa như hương hoa lan, nhưng nếu không ngửi kĩ thì khó có thể phát hiện ra”.
Diệp thượng thư nghe vậy, chau mày vuốt râu: “Cho dù bức hưu thư này đích thực được viết bằng mực thấu kim, thì có vấn đề gì?”.
Công Tôn tiên sinh cười nói: “Diệp đại nhân không biết đấy thôi, nguyên liệu làm ra mực thấu kim này rất hiếm, cho nên giá cả của nó vô cùng đắt, nếu không phải người đại phú đại quý thì khó có thể mua nổi. Không giấu gì Thừa tướng, học trò cũng chỉ có một thỏi mà thôi”.
Bao đại nhân lại hỏi: “Cho dù có như vậy, e rằng cũng không thể làm chứng cớ được”.
“Đại nhân có biết loại mực thấu kim này xuất hiện khi nào không?”
“Những lời này tiên sinh giải thích thế nào?”
“Loại mực thấu kim này có quá trình chế tác rất phức tạp, cho đến tận năm ngoái nó mới được bán ra, hai năm trước căn bản không có thứ mực này. Xin hỏi Trần Thế Mỹ năm năm trước dùng loại mực thấu kim nào để viết bức hưu thư này?”
Mọi người nghe xong lập tức tỉnh ngộ, trong lòng vô cùng vui mừng. Lạc An lại càng bội phục vạn phần, thầm nhủ: Không ngờ Công Tôn tiên sinh so với chó nghiệp vụ của cảnh sát còn thần sầu hơn! Nếu có thể trở về thời hiện đại, nhất định mình sẽ đổi tên cho chú chó cưng trong nhà thành “Thần khuyển A Sách” mới được!
Bao đại nhân nhận lại tờ hưu thư, bình tĩnh xem lại vài lần rồi đưa nó cho Triển Chiêu: “Triển hộ vệ, ngươi hãy mau mau đem bức hưu thư này trả về phò mã phủ, ngàn vạn lần phải cẩn thận, không thể để Trần Thế Mỹ phát hiện ra”.
“Thuộc hạ tuân mệnh”, Triển Chiêu quay người, trong chớp mắt đã lại không thấy bóng dáng đâu nữa.
Diệp thượng thư nhìn Bao đại nhân, khuôn mặt đượm vẻ lo lắng, chậm rãi cất tiếng hỏi: “Bao đại nhân, hiện giờ chứng cứ đã đầy đủ, ngài định xử trí Trần Thế Mỹ như thế nào?”.
Bao đại nhân đứng phắt dậy, ôm quyền hướng lên không trung, đáp: “Đương nhiên là xử lý theo phép công rồi!”.
Diệp thượng thư cũng đứng dậy, bước lên vài bước, thấp giọng nói: “Nhưng Trần Thế Mỹ là phò mã đương triều, là kiều khách[1] của hoàng gia”.
[1] Kiều khách: có nghĩa là con rể.
Bao đại nhân chau mày nói: “Như thế thì sao? Vương tử phạm pháp tội như thứ dân. Huống hồ hắn khi quân phạm thượng, sát thê diệt tử, tội ác tày trời, bản phủ nếu không xử lý, sau này sao có thể chấp chưởng ở Khai Phong phủ?”
Vương thừa tướng nghe vậy, chầm chậm gật đầu, khuôn mặt hiện lên vẻ kính phục, hào sảng nói: “Bao đại nhân chấp pháp như núi, lão phu bội phục! Nếu có chuyện gì cần lão phu góp sức, lão phu xin giúp một tay”.
Bao đại nhân nghe vậy rất vui mừng, vội nói: “Thượng thư đại nhân, bản phủ đích thực có một chuyện muốn nhờ?”.
“Ồ? Là chuyện gì?”Diệp thượng thư không khỏi có chút kinh ngạc.
“Thượng thư cho rằng nếu bản phủ đến phò mã phủ tróc nã Trần Thế Mỹ, tình huống sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên là không thành mà thoái lui rồi, công chúa sao có thể để ngài bắt người đi được?”
“Vì thế nên bản phủ mới muốn thượng thư viết một bức thư gửi cho Trần Thế Mỹ, nói muốn mời hắn đến thượng thư phủ dự tiệc. Đợi đến khi Trần Thế Mỹ rời khỏi phò mã phủ, bản phủ sẽ phái người đi bắt hắn”.
“Việc này…”Diệp thượng thư vuốt râu, lim dim mắt, thong thả đi đi lại lại trong khách sảnh.
Bao đại nhân lại nói: “Diệp đại nhân có chỗ khó xử sao?”.
Diệp thượng thư khoát tay nói: “Lão phu là sợ rằng Trần Thế Mỹ cự tuyệt không đến dự tiệc, tới lúc đó há chẳng phải là hỏng việc sao?”.
Bao đại nhân lắc đầu cười nói:“Thượng thư quên rồi sao, trước đó ngài đã thay Trần Thế Mỹ hẹn Tần Hương Liên, hắn làm sao có thể từ chối ngài ?”.
Diệp Tự nghe xong liền mừng rỡ, vội nói: “Như thế thì quá tốt rồi, lão phu sẽ lập tức hồi phủ viết thư hẹn Trần Thế Mỹ ngày mai đến”.
Bao đại nhân liền khom người thi lễ, cười nói: “Cung tiễn Thượng thư đại nhân”.
Diệp Tự ha ha cười nói: “Bao đại nhân không cần đưa tiễn nữa”, nói rồi liền bước đi thật nhanh ra ngoài.
Diệp Nghi cũng luyến tiếc nhìn Lạc An lần nữa nhún gối rồi cũng bước theo ra ngoài.
Cha con Diệp gia vừa đi, trong khách sảnh chỉ còn lại bốn người: Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, Tần Hương Liên và Lạc An.
Tần Hương Liên bước lên mấy bước, chậm rãi quỳ xuống nói: “Hương Liên đa tạ đại nhân!”.
“Không cần đa lễ, mau đứng dậy.”
Nhưng Tần Hương Liên vẫn không đứng dậy, chỉ cúi đầu nói: “Đại nhân, hai đứa con của Tần Hương Liên còn đang ở trong phò mã phủ, chuyện này…”.
Khuôn mặt Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh bỗng tràn ngập vẻ sầu muộn.
Lạc An thấy vậy thì thở dài, đi đến bên cạnh Tần Hương Liên, ngồi xổm xuống nói: “Đại tỷ, tỷ vẫn còn canh cánh chuyện này ư? Nếu ngày mai Bao đại nhân định tội Trần Thế Mỹ thì ngay đến phò mã phủ cũng chẳng còn, họ giữ lại hai đứa trẻ ấy làm gì?”.
Tần Hương Liên vừa nghe không kìm được ngẩng đầu hỏi: “Vậy vạn nhất không định tội được Trần Thế Mỹ…”.
Lạc An bỗng thấy không biết làm thế nào, đành cười khổ nói: “Nghe đệ nói này, đại tỷ, nếu Bao đại nhân không định tội được Trần Thế Mỹ, e rằng tỷ cũng không sống nổi nữa, còn muốn hài tử làm gì? Chẳng bằng để chúng đi theo phò mã, ít nhiều cũng có cơm ăn”. Ngừng lại một chút, thấy Tần Hương Liên trong dáng vẻ hoảng sợ tột độ, Lạc An lại nói tiếp: “Tỷ cũng không cần lo lắng, nếu không định tội được Trần Thế Mỹ, đừng nói đến tỷ, ngay cả đệ, còn cả trên dưới Khai Phong phủ này e rằng cũng đều không có kết quả tốt. Thế nên, ngày mai thăng đường thẩm án là quyết một phen sống mái, tử chiến đến cùng, không thành công cũng thành nhân. Tỷ đừng nghĩ ngợi lung tung, hãy ngủ một giấc cho tinh thần sảng khoái, chuẩn bị cho ngày mai phải ra ‘chiến trường’!”.
Tần Hương Liên nghe xong, trầm mặc không nói, hồi lâu sau mới chậm rãi gập đầu.
Lạc An không nhìn thấy Bao đại nhân và Công Tôn tiên sinh phía sau lưng mình cũng đồng loạt gật đầu.
***
Tuy lạc An an ủi Tần Hương Liên như vậy, nhưng những lý lẽ đó đem áp dụng lên chính mình thì chẳng mảy may hiệu quả. Cả một đêm không chợp mắt được chút nào, thần kinh căng thẳng, Lạc An lật dậy bước ra sân trên tay còn mang theo một cây đàn đi đến chiếc bàn đá cùng ghế ngồi gần đó định dạo một khúc cho vui nào ngờ nhớ đến nụ cười lúc sáng của Diệp Nghi làm nàng lại nhớ đến Học tỷ của nàng, chỉ đành thở dài rồi đặt tay lên phím bắt đầu dạo khúc.
Chỉ là mình không tìm được cầm khúc nào hợp hơn nên hy vọng các bạn sẽ thích,mọi người giúp mình nghe xong bài nhạc này rồi cũng xin giúp mình nhận xét luôn nha.
Kết quả một đêm đánh đàn, đến sáng sớm rời giường nhìn mình trong gương đồng, Lạc An bỗng cười khổ mãi không thôi: hai mắt sưng húp, phủ đầy tơ máu, còn có hai quầng thâm đen kịt đúng tiêu chuẩn của… một bé gấu trúc quốc bảo.
Thời điểm ăn bữa sáng không khí càng căng thẳng, cả bàn ăn có rất nhiều nha dịch nhưng không một ai mở miệng nói chuyện, chỉ nghe thấy tiếng bát đũa chạm nhau. Thậm chí Tần Hương Liên còn run đến nỗi đánh rơi cả đôi đũa trong tay xuống đất.
Xong bữa sáng, mọi người ai về phòng nấy, nha dịch thì đi gác cổng. Lạc An lòng như lửa đốt, không kìm được bèn đi lòng vòng trong Khai Phong phủ, muốn thả lỏng tâm tình, nhưng càng đi lại càng nóng ruột, bất giác đi về phía cửa lớn của phủ nha. Vừa đến Nghĩa môn trước dũng đạo, Lạc An liền nhìn thấy một toán sai dịch vội vàng đi về phía cửa lớn, dựa trên thời gian để phán đoán thì có lẽ là đi tróc nã Trần Thế Mỹ.
Lạc An định thần nhìn một cái, thấy toán người này ai nấy đều thần sắc nghiêm trọng, đao thương kiếm kích, trang bị chỉnh tề, ước chừng có đến trên dưới năm mươi người, lại nhìn mấy người đi đầu phía trước, chính là Tứ đại kim cương, thủ vệ của Bao đại nhân, ai nấy cũng đều uy phong lẫm lẫm. Nhưng dẫn đầu đội ngũ lại là một thân ảnh màu đỏ, dáng đi thẳng tắp như cán bút, đeo Thanh Phong tam xích, mang đai lưng cẩm ngọc, vững vàng bước về phía trước, tuyệt nhiên không có nửa phần do dự.
Lạc An im lặng nhìn mấy người họ đi ra khỏi cửa lớn, tâm tình bỗng trở nên bình lặng lạ kỳ. Lắc lắc đầu, Lạc An quay về phòng mình, ngồi trên chiếc ghế tròn, nhất thời cười khổ: Kỳ lạ, mình cũng lo lắng theo họ làm gì chứ? Mình tốt xấu gì cũng là người hiện đại, kết cục của Trần Thế Mỹ còn có ai rõ hơn mình nào?
Nghĩ đến đây, Lạc An tự rót cho mình một chén trà, lim dim mắt ngâm nga bài: Khai Phong phủ có Bao Thanh Thiên, thiết diện vô tư biện trung gian…
Ước chừng qua nửa canh giờ, Lạc An đột nhiên nghe thấy một hồi trống vang lên phía ngoài công đường, bất giác tinh thần chấn động: Thăng đường rồi! Cái tên đầu heo Trần Thế Mỹ đã bị bắt về quy án rồi!
Quả nhiên, không lâu sau thì thấy một nha dịch vội vàng chạy đến, hô lớn: “Lạc An, Bao đại nhân truyền ngươi lên công đường”.
Lạc An đứng dậy, chỉnh trang lại y phục, cùng nha dịch đi về phía công đường.
Đến công đường, hành lễ xong, Lạc An mới ngẩng đầu quan sát một lượt. Chỉ thấy ngoại trừ mình, trên công đường còn có hai người nữa đang quỳ.
Nam một: đại boss phản diện, Trần Thế Mỹ, vẫn quần là áo lượt như cũ, ngạo khí bức người, chỉ là hôm nay không có ghế cho hắn ngồi, hắn đành phải thở phì phò mà đứng giữa công đường.
Nữ một: nguyên cáo kiêm khổ chủ, Tần Hương Liên, đang quỳ ngay bên cạnh mình, cúi đầu không nói.
Diễn viên phụ kiêm nhân chứng một: là mình, không cần phải giới thiệu kỹ.
Chợt nghe Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc, hỏi: “Lạc An, ngươi có nhận ra vật này không?”.
Lạc An ngước lên, nhìn cương đao trong tay Bao đại nhân, lập tức nói: “Bẩm đại nhân, thảo dân nhận ra, đây chính là thanh cương đao Hàn Kỳ dùng để tự sát”.
“Vậy vì sao Hàn Kỳ lại tự sát?”
“Bẩm đại nhân, Hàn Kỳ trước theo lệnh của phò mã đi gϊếŧ hại mẹ con Tần Hương Liên, sau lương tâm trỗi dậy, không nỡ hạ thủ, lại sợ không cách nào trở về phục mệnh với phò mã nên đã tự sát”
“Nói bừa!”, Trần Thế Mỹ cao giọng quát, “Bản cung vốn không biết kẻ nào là Hàn Kỳ thì ra lệnh thế nào?”.
Bao đại nhân nâng thanh cương đao lên, quát: “Trần Thế Mỹ, ngươi nói ngươi không biết Hàn Kỳ, vậy sao trên cương đao này lại có dấu của phò mã phủ ngươi?”.
Trần Thế Mỹ cười nhạt: “Bao đại nhân, cương đao cũng có thể làm giả!”.
Bao đại nhân lạnh nhạt nói: “Cương đao có thể làm giả, vậy nhân chứng kia có thể làm giả không?”.
“Bản cung cho rằng, những lời của mấy tên ăn mày không đáng tin.”
Bao đại nhân lập tức cao giọng quát: “Vậy lời của mệnh quan triều đình có đáng tin không?”.
Trần Thế Mỹ vừa nghe liền bàng hoàng sửng sốt.
Bao đại nhân vỗ kinh đường mộc: “Truyền tri phủ Sái Châu, Từ Thiên Lân”.
Tiếng truyền phạm nhân tầng tầng vang dội, không lâu sau, Từ Thiên Lân lê cùm tay xiềng chân bước đến, nhào xuống quỳ nói: “Phạm quan Từ Thiên Lân khấu kiến Bao đại nhân”.
“Từ Thiên Lân, bản phủ hỏi ngươi, ngươi ở phủ nha Sái Châu, vu oan giá hoạ cho Tần Hương Liên, sau lại phái người sát hại Lạc an cùng ba mẹ con Tần Hương Liên trên đường áp giải, ngươi có biết tội không?”
Chỉ thấy Từ Thiên Lân, toàn thân run lẩy bẩy, lập cập đáp: “Phạm quan biết tội…”.
“Mẹ con Tần Hương Liên và Lạc An cùng ngươi không thù không oán, cớ sao ngươi lại sai người gϊếŧ họ?”
“Bẩm đại nhân, là do phạm quan bị người khác sai khiến?”
“Kẻ nào sai khiến ngươi?”
Từ Thiên Lân đột nhiên nói lắp: “Là… là.. là…”.
Bao đại nhân cau mày, đập mạnh kinh đường mộc, quát lớn: “Nói!”.
Từ Thiên Lân nhất thời sợ tới mức vãi ra quần, vội vàng lêu lên: “Là phò mã đương triều Trần Thế Mỹ!”.
Trần Thế Mỹ lập tức giật nảy người xông đến bên cạnh Từ Thiên Lân, hung hăng đá cho hắn một cước, lớn tiếng chửi mắng: “Nói xằng nói bậy! Nói láo!”.
Bốp!!!
Kinh đường mộc vang lên, Bao đại nhân cao giọng quát: “Trần Thế Mỹ, không được làm loạn công đường!”.
Tam ban nha dịch lập tức đề khởi đường uy: Uy vũ…
Trần Thế Mỹ thấy vậy mới đành căm giận đứng một bên, cười lạnh nói: “Bao đại nhân, ngươi nói bản cung sát thê diệt tử, vốn chỉ là những chuyện bậy bạ không đúng sự thật. Bản cung đường đường là phò mã đương triều, có lý do gì để làm ra những chuyện như vậy?”.
Bao đại nhân trầm giọng nói: “Nguyên nhân bởi Tần Hương Liên là thê tử nguyên phối của ngươi, ngươi sau khi đỗ trạng nguyên, được làm phò mã, lại sợ chuyện mình đình thê tái thú[2] bại lộ, sẽ bị khép vào tội khi quân phạm thượng, cho nên mới muốn gϊếŧ người diệt khẩu!”.
[2] Nghĩa là vợ trước chưa bỏ đã lấy vợ mới.
Trần Thế Mỹ nghe xong, nét cười nhạt càng lúc càng rõ: “Bao đại nhân, ngươi chớ nghe điêu phụ này ăn càn nói xiên. Năm năm trước Tần Hương Liên đã bị bản cung hưu, sao có chuyện đình thê tái thú được?”.
Lạc An nghe vậy, không kìm được sự hưng phấn, thầm nghĩ: Đến rồi đến rồi, màn quan trọng của vở kịch lên sàn rồi!
Chỉ thấy Bao đại nhân khép hờ mắt, chậm rãi hỏi: “Ngươi nói năm năm trước đã hưu Tần Hương Liên, có hưu thư làm bằng không?”
“Đương nhiên là có!”
“Hưu thư đâu?”
Trần Thế Mỹ ngước lên nhìn Bao đại nhân, hừ lạnh, cười nhạt mấy tiếng: “Bao đại nhân, hiển nhiên là ngươi cho rằng bản cung sẽ không đem theo hưu thư bên mình, cũng sẽ không để bản cung hồi phủ mang tới, muốn vu oan giá hoạ cho bản cung sao? Đáng tiếc, bản cung có lẽ nào lại ngu độn đến thế, từ khi bản cung nhận được thiệp mời của thượng thư phủ, đã dự liệu được thượng thư lại mời bản cung qua phủ, tất sẽ hỏi đến chuyện của Tần Hương Liên, thế nên bản cung đã sớm mang theo hưu thư bên mình. Bao đại nhân, tính toán đếm cua trong lỗ này của ngươi sai rồi!”, nói xong, hắn rút hưu thư ra, đưa cho nha dịch bên cạnh trình lên Bao đại nhân vật chứng.
Lạc An bên cạnh thiếu chút nữa thì phun nước miếng trong miệng ra: Oh My God, Trần Thế Mỹ cũng thật thông minh quá đi, thẳng tay vứt bỏ cơ hội thoát thân. Nếu ngươi nói mình không mang theo hưu thư, muốn hồi phủ lấy, ngươi đường đường là phò mã, ai dám ngăn cản nào? Nay ngươi lại tự mình dâng hưu thư lên, còn dương dương tự đắc, thật đúng là “Tự cho mình thông minh lại bị chính thông minh hại”.
Nghĩ đến đây, Lạc An không kìm được ngẩng đầu quan sát phía sau bàn xử án. Chỉ thấy Bao đại nhân, trên gương mặt hiện lên vẻ không ngoài dự liệu, tựa như đã sớm biết sẽ có một màn như thế này rồi.
Suy nghĩ của Lạc An lướt rất nhanh, bỗng nhiên hiểu ra: Diệp thượng thư kia, tuổi đã lớn như vậy mà còn có thể đảm nhiệm chức thượng thư , không phải bậc tinh anh thì cũng là vị lão làng, chút chuyện cỏn con như thế này ngài ấy sao có thể không nghĩ tới chứ, tám phần là trong bức thư mời kia đã động tay động chân gì đó, khiến cho Trần Thế Mỹ phải mang hưu thư theo người. Lão Bao… Công Tôn Trúc Tử… chẹp… chắc cũng sớm dự liệu chuyện này rồi!
Bao đại nhân tiếp nhận hưu thư, mở ra xem xét hồi lâu, sau mới hướng Tần Hương Liên hỏi: “Tần Hương Liên, phò mã nói bức hưu thư này được viết năm năm trước, ngươi có thừa nhận không?”.
Tần Hương Liên liền khấu đầu, cao giọng nói: “Đại nhân, oan cho dân phụ quá! Bức hưu thư này là hai ngày trước trong thái ấp ở ngoại ô của thượng thư phủ, dân phụ bị Trần Thế Mỹ cưỡng ép bắt điểm chỉ vào”.
Bao đại nhân nhíu mày, lại hỏi Trần Thế Mỹ: “Trần Thế Mỹ, ngươi giải thích thế nào đây?”.
Trần Thế Mỹ ha ha cười nhạt mấy tiếng: “Bao đại nhân, bức hưu thư này giấy trắng mực đen, viết rất rõ ràng. Chẳng lẽ Bao đại nhân lại không tự mình nhìn cho kỹ, ngày tháng viết trên hưu thư là ngày nào ư?”.
Bao đại nhân trừng mắt, quát: “Trần Thế Mỹ, bức hưu thư này có thật được viết vào năm năm trước không?”.
“Đương nhiên là thật!”
Bao đại nhân đè nén cơn thịnh nộ, khẽ lắc đầu, nói: “Người đâu, truyền chưởng quần Tứ Bảo phường”.
“Truyền chưởng quầy Tứ Bảo phường…”, tiếng hô truyền lại vang xa từng tiếng từng tiếng.
Không lâu sau, một nam tử thân hình hơi mập mạp, tuổi khoảng năm mươi, mặc áo dài tiến vào công đường, quỳ xuống nói: “Thảo dân Trịnh Văn, khấu kiến Bao đại nhân”.
Trần Thế Mỹ vẻ mặt nghi hoặc vạn phần, đánh giá nam nhân này từ trên xuống dưới mấy lượt, trong đầu cũng chẳng có ấn tượng gì, không khỏi đem ánh mắt chiếu về phía Bao Chửng, thầm nghĩ: Bao Hắc Tử, đừng tưởng rằng ngươi đem quái chiêu ra mà bản cung sợ, bản cung thực muốn xem xem ngươi có bao nhiêu bản lãnh?!
Bao đại nhân chậm rãi hỏi: “Trịnh Văn, bản phủ hỏi ngươi, ngươi làm nghề gì?”.
Trịnh Văn vô cùng cung kính đáp: “Bẩm đại nhân, thảo dân là trưởng quầy của ‘Tứ Bảo phường’, lấy việc bán văn phòng tứ bảo làm kế mưu sinh”.
“Vậy đối với các loại mực ngươi có hiểu biết gì không?”
“Bẩm đại nhân, đó vốn là bản lĩnh để kiếm cơm sống qua ngày của thảo dân.”
Bao đại nhân gật đầu, đem bức hưu thư trong tay đưa cho sai dịch, nói: “Vậy ngươi hãy xem kỹ, mực được viết trên bức thư này là loại mực nào?”.
Trịnh Văn nhận lấy bức hưu thư, cẩn thận xem xét, lại đưa lên mũi ngửi ngửi, sau đó dâng trả hưu thư rồi đáp: “Bẩm đại nhân, đó là mực thấu kim”.
“Trịnh Văn, ngươi hãy xem xét cẩn thận, nếu có sai sót, bản phủ sẽ phạt nặng.”
Trịnh Văn nghe thế, vội vàng khấu đầu nói: “Đại nhân, thảo dân làm nghề này đã hơn ba mươi năm, tuyệt đối không thể nhận nhầm!”.
Bao đại nhân nhận lại hưu thư, đặt sang một bên, hỏi tiếp: “Trịnh Văn, bản phủ hỏi ngươi, mực thấu kim này được bán ra khi nào?”.
“Bẩm đại nhân, nguyên liệu để làm ra loại mực này rất hiếm, quá trình chế tác cũng rất phức tạp, cho nên năm ngoái trên thị trường mới bán loại mực này!”
“Lẽ nào trước năm ngoái không có loại mực này?”
“Bẩm đại nhân, tuyệt đối không thể có”.
Lúc này, Bao đại nhân mới hài lòng gật đầu: “Trịnh Văn, ngươi có thể lui xuống rồi”.
“Tạ đại nhân!”, Trịnh Văn nghe xong, vội vàng khấu tạ, quay người rời đi.
Bao đại nhân nhíu mày, mắt hổ trừng lên giận dữ, giơ cao kinh đường mộc, vỗ xuống rất mạnh, cao giọng quát: “Trần Thế Mỹ, ngươi còn gì để nói không?”.
Lại nhìn Trần Thế Mỹ, lúc này sắc mặt trắng bệch như sáp, hai mắt bỗng hiện lên tơ máu, cả người tựa như bay mất hồn phách, lắc lư không ngừng.
Bao đại nhân lại vỗ kinh đường mộc, quát: “Mực thấu kim này năm ngoái mới được bán, vậy năm năm trước ngươi dùng mực gì để viết hưu thư? Bức hưu thư này rõ ràng là hai ngày trước ngươi cưỡng ép Tần Hương Liên điểm chỉ! Trần Thế Mỹ, ngươi khi quân phạm thượng, sai khiến gϊếŧ người, sát thê diệt tử, tội ác chồng chất, nay chứng cứ vô cùng xác thực, ngươi còn không nhận tội?! Người đâu, cởi mũ ô sa, tháo long bào của hắn ra!”.
Trương Long, Triệu Hổ nghe thế lập tức tiến lên lột sạch quần áo mũ mão của Trần Thế Mỹ. Không biết hữu ý hay vô tình, búi tóc đẹp đẽ của Trần Thế Mỹ cũng bị xổ ra, nhất thời, phò mã đương triều uy phong lầm lẫm biến thành phạm nhân đầu tóc tán loạn, thê thảm không chịu nổi.
Bao đại nhân ngồi sau bàn xử án, thần sắc khẽ ngưng đọng, ngừng một chút rồi nói: “Trần Thế Mỹ, ngươi tội ác chồng chất, tội không thể tha, bản phủ phán ngươi tội chết! Người đâu, mang Long đầu trảm đến!”.
Bốn nha dịch đứng một bên hạ đường côn xuống, đi đến góc phía đông, nâng một vật rất nặng đến đặt giữa công đường. Vải gấm vàng được kéo ra, cả công đường nhất thời bừng sáng.
Lạc An bên cạnh nhìn vô cùng rõ ràng, nhất thời kinh sợ.
Chỉ thấy trảm đao này, dài chừng năm thước, thân đúc bằng đồng thau, lưỡi đao đúc bằng thép sáng loá, ngay chính diện trảm đao là hình một cái đầu rồng được chạm khắc vô cùng công phu tỉ mỉ, thân lưỡi đao rộng chừng hai thước, ánh sáng lạnh lẽo khϊếp người, hàn quang bắn ra tứ phía, ẩn sâu bên trong tựa như đang phát ra từng đợt từng đợt những tiếng u u.
Lạc An không kìm được lui về sau mấy bước, thầm nghĩ: Trảm đao của Khai Phong phủ này quả danh bất hư truyền, sắc bén đến nhường này! Mình vẫn nên cách xa nó một chút cho an toàn.
Trần Thế Mỹ nhìn thấy Long đầu trảm đặt trước mặt, thân hình bỗng loạng choạng, cuối cùng cũng hồi phục tinh thần, cao giọng quát: “Bản cung là phò mã đương triều, kẻ nào dám chém bản cung?”.
Đáng tiếc, chúng nhân trên công đường lại chẳng mảy may phản ứng, tựa như không nghe thấy gì.
Lại thấy Bao đại nhân rút từ trong ống ra một thẻ trát màu đỏ, chầm chậm đứng dậy, mắt long lên, trầm giọng: “Khai đao…”.
Tứ đại kim cương liền bước lên, Trương Long, Triệu Hổ túm lấy Trần Thế Mỹ, Vương Triều, Mã Hán đi đến hai bên trảm đao. Vương Triều nhấc đao lên, “xẹt” một tiếng, mọi người đều thấy hàn quang loé lên, trảm đao kia tựa như một con thú lớn vô cùng khát máu, u u thít chặt lấy con người ta.
“Bao Hắc Tử, bản cung chính là phò mã đương triều, bản cung…”
Trần Thế Mỹ sống chết giãy giụa, nhưng hắn chỉ là một gã thư sinh gầy yếu, sao có thể thoát khỏi cánh tay Trương Long, Triệu Hổ. Lệt xệt mấy lần, Trần Thế Mỹ đã bị đè xuống dưới lưỡi đao.
Bao đại nhân tay cầm thẻ lệnh, ngưng mày nheo mắt, đúng lúc đang định hạ tay xuống thì nghe thấy có tiếng hô từ ngoài cửa truyền vào: “Hoàng thượng giá đáo… Công chúa giá đáo…”.
Lạc An liền nghĩ: Xong! Ông anh vợ của Trần Thế Mỹ – Hoàng đế lão ca của mình đến gây rối rồi! Chậc chậc, đến sớm cũng không bằng đến đúng lúc! Xem ra lần này Trần Thế Mỹ đầu kịp thời được giữ rồi.
- 🏠 Home
- Bách Hợp
- Linh Dị
- Xuyên Không Kỳ Án
- Chương 12- TRẢM TRẦN THẾ MỸ(THƯỢNG)