Chương 1: Phản bội

4.00 PM.

Ven biển Bắc Hạ.

Khu biệt thự Liên Châu, biệt thự số 51.

Ánh nắng chiếu tà vàng óng rực rỡ như màu rượu vang đắt tiền được ủ vài thập niên trong hầm mà giới quý tộc thường dùng, phủ lên sân thượng căn biệt thự 51, cách xa nhìn lại, căn biệt thự vốn đã to lớn đồ sồ, giờ phút này càng thêm phần lung linh tráng lệ.

Trên sân thượng, một thiếu nữ dung mạo tú lệ khoảng 19 tuổi, bàn tay cầm chiếc smartphone phiên bản mới nhất của hãng công nghệ nổi tiếng nhất hiện nay, trên màn hình Smartphone hiện lên giao diện gọi thoại. Nàng đang trò chuyện với một ai đó, dường như là nam nhân.

Thiếu nữ nhẹ đặt khuỷu tay lên lan can, vừa hay tại vị trí lan can đó có một lớp bụi, dây lên khuỷu tay trắng nõn của thiếu nữ. Nhất thời khiến cánh tay trắng nõn nà xinh xắn bị vấy bẩn ngứa ngáy.

Chỉ có điều, thiếu nữ dường như không quá quan tâm đến điều ấy. Trên dung mạo tuyệt mỹ tràn đầy sức sống thanh xuân lúc này hiện lên một tia u sầu, bất quá không làm nàng xấu đi, ngược lại càng thêm mỹ mạo theo một góc độ khác.

- Diệp Hiên, cô hãy ra tay càng sớm càng tốt. Sau chuyện này tôi hứa sẽ ở bên cô.

Giọng một người đàn ông trầm thấp vang lên trong chiếc smartphone, giọng điệu mang theo một tia nóng lòng, kèm theo đó là ý tứ ép buộc, dụ dỗ.

Diệp Hiên nghe vậy trầm mặc hồi lâu nàng cắn chặt môi, suýt chút nữa bật ra máu.

Trong chiếc smartphone, giọng người đàn ông kia không tiếp tục vang lên. Nhưng giao diện gọi thoại vẫn chưa tắt đi. Hắn đang kiên nhẫn chờ đợi Diệp Hiên suy nghĩ.

- Được, anh phải hứa, sau chuyện này sẽ ở bên em.

Diệp Hiên đắn đo, mặt hiện lên vẻ dãy dụa, sau đó khuôn mặt trẻ trung pha lẫn một chút non nớt hiện lên một tia kiên quyết, tựa như đã làm ra quyết định, cắn răng nói ra.

- Tốt, anh biết em sẽ đồng ý.

Giọng điệu người đàn ông mang theo vẻ mừng rỡ, xưng hô cũng bỗng chốc thay đổi:

- Em yên tâm, những điều anh hứa nhất định sẽ làm. Phía bên cảnh sát anh cũng sẽ lo chu tất, sẽ không có bất cứ vấn đề nào ngoài ý muốn.

Sau đó, hắn trấn an, cổ vũ Diệp Hiên vài câu, sau đó cúp máy.

Nhìn giao diện gọi thoại tắt đi, Diệp Hiên không nhịn được thở dài. Việc nàng sắp làm, có lẽ là việc kinh tâm nhất trong cuộc đời nàng từ trước đến giờ.

Bỗng màn hình chiếc smartphone lại nháy lên. Thông báo trên nền tảng Message hiện ra, có tin nhắn mới.

Nhìn vào hình đại diện của tài khoản nhắn đến, thần sắc Diệp Hiên chợt hiện lên vẻ hoảng hốt thất thần. Bàn tay phấn trắng nắm chặt, bấm sâu vào da thịt. Ánh mắt toát ra ý dãy dụa.

Mình không nỡ? Không phải, có lẽ mình chưa chuẩn bị kỹ tinh thần. Đúng vậy! Là mình chưa thích ứng kịp. Quyết định của mình hoàn toàn đúng đắn.

Khẽ hít sâu một hơi, ngón tay nõn nà của Diệp Hiên chạm lên màn hình Smartphone, thao tác trả lời tin nhắn.

Không lâu sau, hệ thống an ninh của biệt thự rung lên tiếng chuông gọi cổng.

Mạc Vỹ tay cầm một bó hoa hồng xanh gồm một trăm bông. Giữa bó hoa còn thắt một chiếc nơ màu lam xinh xắn, trung tâm chiếc nơ treo một chiếc huy hiệu lấp lánh đáng yêu, in một dòng chữ uốn lượn đẹp đẽ: "Tặng công chúa của ta, Diệp Hiên".

Mạc Vỹ lớn hơn Diệp Hiên ba tuổi. Hắn từ nhỏ là cô nhi, từ cái lúc tâm trí ngây ngô trưởng thành, hắn đã nếm chịu bao ánh mắt khinh thường, bao lời lẽ, hành động sỉ nhục của những đứa trẻ có đầy đủ cha mẹ, của những kẻ có quyền thế, thiếu gia công tử.

Nhưng những điều đó không khiến hắn gục ngã, mà chỉ khiến tâm trí hắn kiên định, trưởng thành hơn những người đồng lứa. Hắn không cam chịu vận mệnh. Từ nhỏ hắn đã không được đi học, vất vả lăn lộn làm đủ các loại nghành nghề khác nhau.

Cuối cùng ông trời không phụ lòng, sau cùng hao tổn vô số tinh lực, hắn đã gây dựng nên một sản nghiệp không nhỏ lúc đang còn rất trẻ.

Hắn tự cho là mình một chân bước vào xã hội thượng lưu...

Vào một ngày, Mạc Vỹ gặp Diệp Hiên, một tiểu nữ sinh đại học. Ngay từ đầu gặp mặt, hắn đã bị hút hồn bởi vẻ đẹp mê người cùng giọng nói thanh thoát như chim hoàng oanh của nàng.

Hai người yêu nhau đến giờ đã là ba năm. Ngày hôm nay là sinh thần của Diệp Hiên, hắn tới nơi này để chúc mừng sinh nhật nàng, dẫn nàng tới một nơi tráng lệ ven biển hắn đã dày công trang trí, chuẩn bị...

- Tới đây...

Thanh âm yêu kiều của Diệp Hiên vang lên sau cánh cửa. Mạc Vỹ nhìn thấy nàng, tâm tình bình ổn bỗng chốc rung động, trong l*иg ngực trái tim như hươu con nhảy loạn lên.

Cánh cửa biệt thự khép lại. Trương Tống phấn khởi bước vào, nhưng hắn đâu có biết, cánh cửa này sẽ dẫn hắn đến một thế giới khác...

Mạc Vỹ được Diệp Hiên dẫn lên sân thượng, nhìn quang cảnh trong lành trên tầng cao, Mạc Vỹ bỗng chốc cảm thấy có chút thư thái.

Diệp Hiên được Mạc Vỹ tặng bó hoa trên tay, thần tình nàng vừa có chút xúc động, vừa có chút phân vân.

Thấy vậy, Mạc Vỹ tò mò:

- Sao thế, bó hoa này có vấn đề gì sao?

Diệp Hiên đang thất thần chợt giật mình, nở nụ cười mở miệng: "Không có, bó hoa này rất thơm nha. Đúng, bảo bối, em vừa làm một li nước trái cây, anh có muốn uống không?".

- Nước trái cây? Tốt! Vừa hay anh đi đường dài hơi khát.

Mạc Vỹ vui vẻ gật đầu.

Tuy có chút nghi hoặc đối với thái độ của Diệp Hiên, nhưng Mạc Vỹ cũng không nghĩ nhiều. Chỉ cho là nàng sửng sốt vì vui mừng mà thôi.

Chống tay lên lan can, Mạc Vỹ nhìn xuống toàn bộ quang cảnh biệt thự. Chợt hắn thấy phía Đông tại góc khuất còn có một bể bơi nhỏ. Hắn trước giờ cũng tới biệt thự này vài lần nhưng chưa bao giờ thấy, lúc này đứng trên cao quan sát mới biết được biệt thự này cũng có bể bơi.

Chợt Mạc Vỹ thắc mắc, không biết từ đâu Diệp Hiên có thể mua được biệt thự này. Nàng còn đang học đại học, cha mẹ sống tại nông thôn cũng không phải phú gia gì...

Um, để lúc nào thích hợp thử hỏi nàng...

- Mạc Vỹ.

Thanh âm ngọt ngào của Diệp Hiên vang lên sau lưng, Mạc Vỹ quay đầu, thấy nàng đang tươi cười như một đoá anh đào nở rộ, tay cầm hai li nước trái cây bước về phía hắn.

Tiếp nhận li nước, Mạc Vỹ uống một ngụm lớn. Thấy cảnh này, đồng tử đang dãn ra của Diệp Hiên bỗng chốc căng thẳng.

Thở dài một hơi, dường như đã làm ra quyết định, Diệp Hiên mở miệng, giọng khô khan:

- Mạc Vỹ, anh có biết tại sao em lại mua được biệt thự này?.

- Tại sao?

Mạc Vỹ bất ngờ, hắn không ngờ nàng lại nói đến vấn đề này. Nhưng đây cũng là điều hắn thắc mắc, liền hỏi lại.

Có điều, sao ngữ khí của nàng có chút lạnh lùng...

Mạc Vỹ chợt nhìn lên bầu trời, ánh mặt trời chiều tà giờ đây đã nhuộm hồng một khoảng thiên vân.

Hắn chợt nhớ tới bản thân đã đọc trong một cuốn tiểu thuyết nào đó, nếu bạn thấy bầu trời chuyển màu hồng, bạn sẽ sắp đón nhận một thảm kịch.

Giữa lúc Mạc Vỹ đang suy nghĩ vẩn vơ, Diệp Hiên nói tiếp:

- Đây là của một người đàn ông khác tặng em, em đã yêu anh ta rồi.

Mạc Vỹ sững người, bên tai hắn như vang lên tiếng sét đánh. Đôi tay cầm li không tự chủ được thả lỏng, chiếc li rơi xuống, choang một tiếng, vỡ vụn thành vô số mảnh vỡ.

Diệp Hiên không chú ý tới điều bày, khuôn mặt nàng run run, ngữ khí đang lại:

- Thanh xuân em không thể giao một người như anh. Anh không xứng đáng, anh ta mới có thể cho em tất cả những gì em muốn.

Mạc Vỹ bần thần, không phải chỉ là một căn biệt thự thôi sao. Chợt hắn thấy tim mình đau đớn.

- Li nước này...

Diệp Hiên gật đầu:

- Đúng, Mạc Vỹ, vĩnh biệt. Anh chết, người em yêu mới có thể phát quang sự nghiệp.