Chương 9: Hắc Ưng Bang

1 NĂM SAU ----------------

* TRONG MỘT PHỦ DUỆ*

Nữ nhân y phục đỏ sẫm khí thế cao ngạo bức người, lãnh huyết vô tình, hàn khí tỏa ra quanh người làm cho người khác phải kinh sợ không dám ngẩn đầu đang ngồi trên chiếc ghế chạm khắc phượng hoàng lộng lẫy càng tỏ rõ quyền uy, nàng quét mắt nhìn tứ sát, lạnh lùng nói:

" Nói..."

Tứ sát nghe được giọng lạnh lùng của chủ tử cũng không dám chậm trễ báo cáo...

" Bẩm báo chủ nhân.... hình xăm hình chim ưng ở cổ là của Hắc Ưng bang..."_ Phong

" Bẩm chủ nhân... bang Hắc Ưng là bang phái sát thủ lớn mạnh nhất Thiên Vương quốc..."_ Vũ

" Bẩm chủ nhân... bang Hắc Ưng này không chỉ có số lượng sát thủ hùng hậu mà võ công của bọn họ cũng không tầm thường..."_ Lôi

" Bẩm chủ nhân... ngoài các sát thủ có võ công mạnh mẽ mà bọn họ cũng tinh thông độc thuật..."_ Điện

Sau khi nghe qua một lượt, nữ tử mới mở miệng, không có một tia nhiệt độ...

" Hết..."

Tứ sát đồng loạt cúi đầu, chắp tay, đồng thanh...

" Ân...đã hết..."

" Được rồi các ngươi lui đi.."

" Ân..."

Khi tứ sát đã lui ra, lúc này nữ nhân trên ghế mới để ý sắc mặt của nữ tử lam y bên cạnh, nhíu mày khó hiểu...

" Có chuyện gì sao...?"

" Tứ sát điều tra rất kĩ Hắc Ưng bang nhưng lại bỏ quên bang chủ của nó..."

" Vậy... ngươi nói thử xem... bang chủ của Hắc Ưng bang- kẻ thù chân chính của chúng ta là ai...?"

" Tần Ngụy đương triểu tể tướng Thiên Vương hoàng triểu... sở dĩ lúc đó ông ta cho người ám sát chúng ta là để trả thù chúng ta nhúng tay vào chuyện của ông ta... và theo như ta điều tra thì ông ta có thâm thù đại hận với Cung Thân vương Cung Minh Tường..."



" Thật không ngờ ông ta có cả một tổ chức sát thủ... cũng không phải là kẻ dễ chơi..."

" Thực lực của chúng ta hiện nay cũng chỉ đứng sau Hắc Ưng bang của ông ta mà thôi... chỉ cần chúng ta hùng mạnh hơn nữa thì thu thập ông ta cũng không có chuyện gì khó..."

" Đúng vậy...quân tử trả thù mười năm chưa muộn... Tần Ngụy ngươi hãy sống vui vẻ những ngày còn lại đi...."

-

-

-

-

-

-

* THIÊN LINH CÁC*

Tiểu Linh ngồi trước bàn thêu chăm chú thêu bức Bách Tuấn đồ để mừng thọ Cung Minh Tường, một năm nay nàng sống trong phủ Cung Thân vương đã học được rất nhiều thứ như các lễ nghi phép tắc, nữ công gia chánh, cầm kì thi họa, thơ từ ca phú... mà đối với người thông minh có thừa như nàng vô cùng dễ dàng, nàng cũng đã cho người tìm tung tích của tiểu Yên và tiểu Tuyết nhưng kết quả thu được chỉ là tờ giấy trắng, hai người họ như bốc hơi vậy một chút dấu vết cũng không có.

" Tiểu thư...có thư gửi cho người..."

Tâm nhi từ cửa đi vào thấy tiểu Linh đang ngồi thêu liền đưa ra bức thư mà nàng mới nhận được từ quản gia.

" Cảm ơn ngươi... Tâm nhi..."

Tiểu Linh nhẹ nhàng lấy bức thư từ tay Tâm nhi. chậm rãi mở ra, nội dung bên trong thư thật làm nàng vui sướиɠ mà, đây là thư của tiểu Yên nói nàng vài ngày nữa nàng sẽ trở về thật tốt quá, nàng phải đi chuẩn bị mọi thứ thật chu đáo mới được.

" Tâm nhi, trong Thiên Linh các của ta còn rất nhiều phòng, muội sai người quét tước hai phòng thật sạch sẽ cho ta, còn nữa trang trí hai phòng này không cần quá cầu kì, đơn giản thôi là được nhưng phải thật gọn gàng ngăn nắp, chăn nệm phải được thay mới sạch sẽ có biết không..."

" Ân tiểu thư..."

" Được rồi muội lui xuống chuẩn bị đi..."

" Ân..."

-



-

-

-

-

-

* KHÔNG GIAN VÔ TẬN*

Thời gian trong không gian vô tận và bên ngoài rất chênh lệch trong không gian vô tận một ngày thì bên ngoài cũng chưa đầy một khắc.

" Tiểu Yên... ngươi đừng luyện tập nữa dừng lại nghỉ ngơi chút đi..."

" Được ..."

" Không những các loại võ công đều tinh thông mà khinh công cũng tiến bộ rõ rệt..."

Tiểu Tuyết tán thưởng nhìn tiểu Yên..

" Chẳng phải ngươi đối với ta cũng không thua kém gì sao...ngươi ngày ngày nói ta luyện tập điên cuồng sao không nhìn lại mình xem ngươi cũng luyện tập ngày đêm có khác gì ta sao..."

Đối với biểu tình này của tiểu Yên, tiểu Tuyết chỉ nhún vai cho qua không quá quan tâm, cũng phải thôi, các nàng đều có chung một mục đích là muốn trở nên thật cường đại để có thể bảo vệ tiểu Linh thật tốt, để nàng có thể sống một đời vô ưu vô lo vui vui vẻ vẻ mà sống, đem nàng bảo hộ thật tốt.

-

-

-

-

-

-

-