Từ lúc Hà Hinh Vân được đưa đến tân phòng thì cứ ngồi chờ trên giường, bên cạnh có tỳ nữ đứng nên nàng không dám lộn xộn, nhưng thật sự rất đói bụng, lúc này toàn thân đã chẳng còn chút sức lực nào, thật sự muốn nằm xuống ngủ một giấc, hoặc là ăn chút gì đó.
Đáng tiếc là nàng không thể, những lời vừa rồi của hoàng thượng còn vang vọng trong đầu nàng, vốn tưởng rằng gả cho một tên ngốc thì ngày ngày có thể sống yên ổn, nhưng bây giờ xem ra lại càng khủng khϊếp đáng sợ hơn cả trước đây nữa, bởi vì nếu không làm tốt chính là tội chết không thể nghi ngờ.
Gả cho hắn, là phúc hay là họa đây?
Cho dù là phúc hay là họa, kết cục này đã định rồi, nàng cũng chỉ biết chậm rãi tính từng bước mà thôi.
Lúc này, tiếng mở cửa vang lên, tỳ nữ xung quanh lập tức hành lễ.
“Nô tỳ bái kiến Vương gia.”
“Các ngươi đều đi ra ngoài đi, các hoàng huynh nói khi động phòng chỉ cần có ta và nương tử là được rồi.”
“Vâng.”
Tỳ nữ không dám cười thành tiếng đối với lời nói của Lý Thanh Phong, mặc dù trong lời nói của hắn không giấu diếm ý tứ trào phúng, cho dù hắn có ngốc, các nàng cũng phải cung kính, bởi vì trên hắn chính là hoàng thượng, chỉ cần sơ ý thôi thì cái mạng nhỏ cũng khó có thể giữ được.
“Nương tử, ta đến đây.” Lý Thanh Phong chờ tỳ nữ đi ra rồi thì bước đến, thẳng tay lật khăn đỏ của Hà Hinh Vân lên, sau đó ngồi bên cạnh, hai ánh mắt nhìn chằm chằm gương mặt nàng.
Khăn đỏ được tháo xuống, đập vào mắt nàng là khuôn mặt tươi cười ngây ngô khờ dại, nhìn thấy khuôn mặt tươi cười như vậy, khiến cho ai nhìn thấy cũng không nhịn được mà phải phì cười.
Giờ này khắc này, nàng không biết nên nói cái gì cho phải, vừa đói lại vừa mệt, nàng cũng hoàn toàn không hiểu biết cá tính của Vương gia ngốc này, nàng không thể hành động lung tung, lời nói cũng phải chú ý nhiều hơn.
“Nương tử, nàng có đói bụng không?” Lý Thanh Phong nhìn thấy Hà Hinh Vân nở nụ cười, thì bản thân mình lại càng cười tươi hơn.
“Ừm.” Hà Hinh Vân có hơi xấu hổ gật đầu, nhẹ giọng đáp lại, cho thấy mình cũng đã đói bụng rồi.
Nàng thật sự rất đói bụng.
“Đến đây nào, chúng ta cùng nhau ăn, ở này có rất nhiều đồ ăn ngon.” Lý Thanh Phong kéo Hà Hinh Vân đi đến trước bàn, kéo nàng cùng ngồi xuống, sau đó đấy hết những món ngon nhất trên bàn đến trước mặt nàng.
“Đây là gà nướng mà bình thường ta thích nhất, còn có bánh ngọt, còn có tôm càng, bào ngư, cá phi lê nữa, nương tử, nàng có thích ăn những món này giống ta không?”
“Những thứ này thật sự có thể ăn sao?” Hà Hinh Vân không ngừng nuốt nước miếng nhìn mỹ thực đầy trên bàn, nhưng vẫn cố gắng nhịn lại, không dám lỗ mãng.
Hai tháng này những gì được ăn nếu không phải là rau xanh đậu hũ thì chính là cơm tẻ, ngay cả một chút thịt cũng đều không có, nhìn thấy mỹ thực trước mắt này, có thể không chảy nước miếng sao?
“Đương nhiên có thể ăn, ngày nào ta cũng đều ăn mà, nào nào, ta bóc vỏ tôm hùm cho nàng.” Lý Thanh Phong nói liền làm, bóc vỏ tôm càng xong liền đưa thịt đến bên miệng của nàng.
“Nào nào, tôm càng này ăn ngon lắm, nương tử, nàng mau ăn đi.”
Hà Hinh Vân không mở miệng, chỉ cảm động nhìn hắn, trong lòng lại từng cơn nhộn nhạo.
Tuy rằng hắn là một kẻ ngốc, nhưng hắn là thật lòng đối tốt với nàng, chỉ với điểm này thôi, nàng có gì mà phải ghét bỏ chứ?
“Nương tử, sao nàng lại không ăn, có phải không thích tôm càng hay không?”
“Không phải, ta thích ăn.” Nghe xong lời này, Hà Hinh Vân không hề do dự, mở miệng ăn thịt tôm càng trong tay hắn đưa đến.
“Thích là tốt rồi, nàng cứ ăn cái khác trước đi, ta sẽ bóc vỏ tôm cho nàng.” Nhìn Hà Hinh Vân ăn, Lý Thanh Phong lại cười đến nỗi miệng không khép lại được, lại bắt đầu bóc vỏ tôm, hơn nữa còn bóc rất vui vẻ.
Hà Hinh Vân nhìn thấy hắn tươi cười, bản thân cũng thấy vui vẻ, tâm trạng thả lỏng, vì thế cầm lấy đôi đũa, bắt đầu từ tốn mà ăn, cho dù rất đói, cũng vẫn giữ dáng vẻ cao quý tao nhã.
Sau khi ăn no nê, Hà Hinh Vân buông đôi đũa xuống, nhìn thấy đôi tay dính dầu mỡ của Lý Thanh Phong, còn dính hết lên cả quần áo vì thế lấy khăn tay giúp hắn lau đi.
“Chàng nhìn chàng xem, bẩn hết tay rồi này.”
“Nhìn nương tử ăn ngon như vậy, cho dù cả người ta đều bẩn hết, ta cũng rất vui vẻ.”
“Vừa rồi chỉ có ta ăn, chàng đã ăn đâu, chẳng lẽ chàng không đói bụng sao?” Hà Hinh Vân lúc này mới chú ý tới điểm ấy, có hơi ngượng ngùng.
Nàng rất đói bụng, cho nên chỉ lo ăn.
“Ta không đói bụng, nhìn thấy nương tử ăn vui vẻ như vậy, ta lại càng không cảm thấy đói bụng.”
“Cám ơn!” Hà Hinh Vân cảm kích tự tận sâu trong lòng.
Hắn không đói bụng, lại bảo nàng ăn tiếp, điều này chứng minh vừa rồi hắn là lo rằng nàng bị đói, tuy rằng hắn ngốc, nhưng hắn lại rất hiểu ý, rất biết suy nghĩ cho nàng.
Trong lòng lại không nhịn được bắt đầu nhộn nhạo, có vẻ như có chút rung động mất rồi.
“Nương tử không cần cảm tạ ta đâu, hoàng huynh với hoàng đệ đã nói, làm trượng phu thì phải yêu thương nương tử của mình, như vậy mới là trượng phu tốt, ta muốn làm trượng phu tốt.” Lý Thanh Phong ngốc nghếch nói xong, tuy rằng ngốc, nhưng trên mặt lại tràn ngập tươi cười hạnh phúc.
Kỳ thật ở cùng người như vậy cả đời cũng không có gì là không tốt cả.
“Nương tử, ta muốn đi ngủ, buồn ngủ quá.” Lý Thanh Phong vươn vai, ngáp một cái thật to, sau đó đi đến bên giường.
Thời khắc mấu chốt cuối cùng cũng đến, Hà Hinh Vân rơi vào vào mờ mịt.
Hiện giờ chính là đêm động phòng hoa chúc của nàng và hắn, nàng nên làm thế nào mới được đây, hắn là một tên ngốc, không biết có hiểu việc nam nữ hay không, nếu không hiểu, có phải nàng nên là người chủ động không?
Nhưng nếu chủ động thì nàng cảm thấy rất xấu hổ.
Hà Hinh Vân đang tự đấu tranh tư tưởng, vẫn còn chưa đưa ra đáp án thì lại thấy Lý Thanh Phong đã cởi sạch quần áo, trên người chỉ còn lại có mỗi cái quần, cả người nằm dài trên giường.
Nhìn thấy tình huống này, khiến Hà Hinh Vân lại càng căng thẳng hơn nữa.
Hắn đã cởi hết quần áo rồi, vậy chứng minh hắn có biết việc nam nữ.
Biết cũng được, dù sao cũng đỡ hơn bảo nàng phải chủ động.
Hà Hinh Vân không hề do dự, đứng lên đi đến bên giường, sau đó ngồi bất động, trong lòng đã chuẩn bị tâm lý xong, cứ mặc cho hắn làm đi.
Nhưng là đợi một lúc lâu mà chẳng thấy hắn phản ứng gì cả.
Lý Thanh Phong nằm trên giường, hai mắt nhìn nàng chằm chằm, không hề cử động, trên mặt viết đầy nghi ngờ, cuối cùng không nhịn được hỏi một câu.
“Nương tử, người ta nói phu thê ngủ thì phải cởϊ qυầи áo, ta đã cởi rồi, sao nàng vẫn còn chưa cởi?”
“Bởi vì ta lười không muốn cởi.” Hà Hinh Vân tùy tiện tìm một lý do, trong lòng căng thẳng muốn chết.
“Ồ, vậy ta giúp nàng.”
“…”
Tên ngốc này thật sự ngồi dậy đưa tay muốn cởϊ qυầи áo của nàng, hơn nữa tốc độ còn rất nhanh, không đến mấy giây đã cởi hết quần áo trên người nàng, chỉ còn lại một chiếc yếm màu đỏ và một cái quần.
Hà Hinh Vân có hơi thẹn thùng, theo bản năng đưa tay che trước ngực, càng xấu hổ hơn.
Bởi vì đang quay lưng về phía Lý Thanh Phong, cho nên nàng không phát hiện gương mặt hắn trong nháy mắt hiện lên tức giận.
Lý Thanh Phong cởi hết quần áo trên người Hà Hinh Vân ra, nhìn thấy vết thương cũ đầy trên người nàng, lông mày nhíu chặt, trong mắt lại đầy sát khí nguy hiểm, nhưng luồng sát khí này rất nhanh đã biến mất, thay bằng giọng điệu vừa ngốc nghếch vừa đau lòng hỏi:
“Nương tử, lưng của nàng sao lại nhiều vết thương như vậy, ta thấy thật đau lòng.”
“Bị người đánh.” Hà Hinh Vân cười khổ, xoay người lại đối mặt hắn, không hề thẹn thùng rụt rè nữa.
Những vết thương này đều là Hà Vận Nhi dùng roi đánh, cũng may là hai tháng vừa rồi cũng không bị đánh nữa, cho nên miệng vết thương không nghiêm trọng, nhưng vẫn rất nhiều sẹo.