Chương 4: Lời răn dạy của hoàng thượng

Đội ngũ đón dâu của hoàng thất chậm rãi đi hơn nửa vòng trong kinh thành, cuối cùng cũng đến lúc dừng lại.

Hà Hinh Vân ngồi trong kiệu hoa đã choáng váng đầu từ lâu, cũng đã thấm mệt, cả nửa ngày còn chưa được ăn cái gì, lúc này bụng đã sôi lên sùng sục, càng khó chịu hơn nữa.

Nhưng là suy nghĩ vì đại cục, nàng không thể không cố nhẫn nhịn.

“Phụ hoàng, chúng ta không trở về cung sao, vì sao lại tới nơi này vậy?” Lý Thanh Phong để hạ nhân đỡ xuống ngựa, chạy đến phía trước, nhìn phủ đệ trước mắt, vẻ mặt đầy nghi ngờ, sau đó tầm mắt dừng lại trên bảng hiệu trên cửa đọc ra.

“Vĩnh Lạc Vương phủ.”

“Phong nhi à, hiện giờ con đã thành gia lập thất, cũng giống như các hoàng tử khác có phủ đệ của riêng mình, hiện giờ trẫm tứ phong con là Vĩnh Lạc Vương, Vĩnh Lạc Vương phủ này chính là quà tân hôn của con, có thích không?” Hoàng thượng hạ kiệu, đi đến bên người Lý Thanh Phong, giống như người lớn giải thích tường tận rõ ràng cho đứa trẻ con.

“Thích ạ, nhưng con phải hỏi tỷ tỷ có thích hay không đã.” Lý Thanh Phong cười hì hì trả lời, nói xong thì chạy tới cỗ kiệu của tân nương.

Lúc này, lục hoàng tử Lý Thanh Thành vừa xuống ngựa lập tức giữ chặn hắn lại: “Ngũ hoàng huynh, không được ở trước mặt mọi người nhìn mặt tân nương đâu, còn nữa, huynh phải gọi nàng là nương tử, không phải là tỷ tỷ.”

“Lục hoàng đệ nói đúng, ngũ hoàng đệ, đệ cũng không thể gọi tân nương của mình là tỷ tỷ được.” Lý Thanh Vinh cũng đã đi tới, cùng khuyên nhủ Lý Thanh Phong.

“À, ta hiểu rồi, ta phải gọi là nương tử, nhưng là không đúng, tam hoàng huynh cũng cưới tân nương, vì sao huynh ấy không gọi tân nương của mình làm nương tử?”

“Tuy rằng ta không có gọi nàng ấy là nương tử, nhưng ta gọi là nàng ấy ‘ái phi’!” Tam hoàng tử vội vàng giải thích.

“À, nương tử, ta phải gọi nàng là nương tử, còn có thể gọi là ái phi nữa.

Hà Hinh Vân ngồi bên trong kiệu, rõ ràng tường tận nghe hết cuộc hội thoại của các hoàng tử, đột nhiên cảm thấy ngũ hoàng tử Lý Thanh Phong này thật là đáng yêu, ngôn từ ngây thơ khiến cho người ta cảm thấy vui vẻ, không giống một số người giỏi che đậy, ngoài mặt cười cười nói nói nhưng sau lưng lại đầy mưu mô xảo quyệt.

Thật ra gả cho một người như vậy cũng không phải là chuyện xấu.

“Được rồi, được, thời gian cũng đã muộn rồi, nên đi vào bái đường thôi, ha ha…” Hoàng thượng vui vẻ cười to, vuốt vuốt bộ ria mép, sau đó đi vào.

“Ngũ hoàng huynh, nhanh đi đỡ tân nương của huynh xuống kiệu đi, sau đó đi vào bái đường.” Lý Thanh Thành nhắc nhở một câu, sau đó đi đến một bên, chờ tân nương đi vào cửa rồi mới đi vào.

Các hoàng tử ai ai cũng không có đi vào Vương phủ ngay, mà đều đứng bên cạnh nhìn xem trước.

Lý Thanh Phong đi đến trước cỗ kiệu, ngây ngốc cười hi hi nói: “Nương tử, ta muốn đỡ nàng xuống kiệu.”

Lúc này, tỳ nữ bên cạnh vén tấm màn kiệu lên, sau đó đỡ người bên trong đỡ đi ra.

Hà Hinh Vân vì đội khăn trùm đầu đỏ, không nhìn được tình huống phía trước, nhưng vẫn có thể cảm giác được có người đến đỡ nàng đi ra ngoài, hơn nữa trước đó cũng đã nghe được lời rào trước, nên cũng ngoan ngoãn bước ra cửa kiệu.

Tỳ nữ đem người đỡ đi ra sau đó liền giao cho Lý Thanh Phong.

Động tác của Hà Hinh Vân rất dứt khoát, nhưng vừa mới ra đến cửa kiệu, còn chưa có đứng vững thì tỳ nữ đã buông tay, thân thể vốn đang không ổn, tình huống đột nhiên xảy ra khiến cho nàng không thể đứng vững, chân mềm nhũn ngã khụy xuống.

Ngay khi nàng nghĩ rằng mình sẽ ngã sấp xuống, một cánh tay mạnh mẽ vững chãi lập tức nắm lấy thắt lưng của nàng, cho nàng một điểm tựa, mới giúp cho nàng không ngã xuống, thế cho nên nàng mới không xấu mặt trước mặt mọi người.

Đây là tình huống gì chứ?

Lúc này bên người nàng không chỉ có một tỳ nữ mà còn có tân lang Lý Thanh Phong, cánh tay này không phải của tỳ nữ, vậy thì chỉ có thể là…

Sao có thể cơ chứ, tên ngốc này lại có được thân thủ nhanh nhẹn và vững chãi như vậy sao?

Xem ra đây cũng không phải là một đứa bé thật gì.

Lý Thanh Phong vẫn nhìn tân nương trước mắt mà cười ngây ngô, nhìn thấy khi tỳ nữ đỡ người giao qua, đang định đích thân tiếp lấy, cũng không ngờ đến nàng nhũn chân mà khụy xuống, vì thế lập tức âm thầm đưa tay giữ lấy thắt lưng của nàng, không cho nàng khụy xuống.

Đây là một chi tiết rất nhỏ, đến ngay cả tỳ nữ bên cạnh cũng không nhìn ra điều bất thường, chứ đừng nói đến người xung quanh.

“Tỷ tỷ, hoàng huynh và hoàng đệ đều nói sau này ta phải gọi nàng là nương tử hoặc là ái phi, nàng thích ta gọi là nàng thế nào?”

Hà Hinh Vân vẫn còn đang trong trạng thái trầm tư về vấn đề cánh tay mạnh mẽ vững chãi vừa rồi, còn chưa nghĩ ra cái gì thì lại nghe thấy Lý Thanh Phong hỏi ra vấn đề ngốc nghếch này, trong thoáng chốc cũng không biết nên trả lời thế nào.

Cũng may lúc này có người cho nàng một bậc thang.

“Ngũ hoàng huynh, huynh có gì muốn nói với tân nương thì đợi đến buổi tối động phòng hoa chúc rồi nói sau, hiện giờ phải đi vào bái đường, bái đường xong nàng chính là người của huynh.” Tính tình Lý Thanh Thành nôn nóng, không nhìn được nữa mà vội vàng thúc giục.

“Đi vào trước đi, đừng để cho phụ hoàng đợi lâu, đi thôi.” Lý Thanh Vinh cũng nhắc nhở một câu.

Mọi người đều nói như thế, Lý Thanh Phong cũng chỉ biết làm theo, đỡ Hà Hinh Vân đi về phía trước: “Nương tử, cẩn thận kẻo ngã, ta đỡ nàng.”

Tri kỷ như vậy, thật đúng là khiến cho người ta cảm động.

Từ lúc xuyên không đến bây giờ nhiều lắm cũng mới được hai tháng, hai tháng nay nàng đều phải nhìn sắc mặt người khác mà sống, hắn là người đầu tiên quan tâm đến nàng.

Tân nương đi vào phủ, các hoàng tử lúc này mới đi theo phía sau, mọi việc đều tốt đẹp.

Dựa theo lễ nghi quy củ thì phải tiến hành tam bái.

“Nhất bái thiên địa.”

“Nhị bái cao đường.”

“Phu thê giao bái.”

Hoàn thành xong tam bái thì nên đưa vào động phòng mới đúng, nhưng không có câu dưới.

Hà Hinh Vân quỳ dưới đất, chờ người kêu ‘Đưa vào động phòng’, nhưng lại chờ được lời dạy bảo của hoàng thượng.

“Hà Hinh Vân, từ nay về sau ngươi chính là con dâu của trẫm, trẫm hy vọng ngươi sẽ đối xử thật tốt với hoàng nhi của trẫm, đừng vì nó là một đứa trẻ ngốc mà tức giận. Trước tiên trẫm chỉ nói vài câu, nếu sau này ngươi dám thay lòng đổi dạ, trẫm tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho ngươi, ngay cả toàn bộ Thượng Thư phủ nhà ngươi nữa. Đừng tưởng rằng trẫm chỉ hù doạ mà thôi, Hà Vận Nhi ghét bỏ hoàng nhi này của trẫm, cố ý giả bệnh không lên kiệu hoa, để cho con gái vợ lẽ đi gả thay, đây vốn chính là tội khi quân, nếu không phải Thanh nhi thích ngươi, trẫm cũng đã cho chém đầu cả nhà Thượng Thư rồi.”

“Vâng, Hà Hinh Vân biết rõ, nhất định cẩn thận tuân theo thánh ý.” Hà Hinh Vân hơi hơi gật đầu thuận theo, không thể ngờ được rằng hoàng thượng là người thông minh như vậy, ngay cả Hà Vận Nhi giả bệnh cũng đều biết. Lời này như một lời răn dạy, nhưng đồng thời cũng là lời đe dọa.

Nhưng từ điểm này càng có thể nhìn ra được ông cực kỳ cưng chiều Lý Thanh Phong, thế mà ngay cả tội khi quân cũng có thể bỏ qua.

“Phụ hoàng, ngài đừng có dọa nương tử nhi thần sợ hãi.” Lý Thanh Phong giận dỗi phản bác, không đợi hoàng thượng hạ lệnh, đã chủ động muốn đứng dậy, nâng Hà Hinh Vân đang quỳ dưới đất lên.

Hà Hinh Vân không dám cử động, vẫn quỳ như vậy.

Hoàng thượng thấy thế mới hạ lệnh: “Tiếp tục đi.”

“Đưa vào động phòng.”

Lúc này tỳ nữa bên cạnh mới tiến lên đỡ Hà Hinh Vân dậy, sau đó dẫn nàng đi về phía tân phòng.

Lý Thanh Phong mặc kệ người khác, ngây ngô đi theo tân nương, thế nhưng lại bị những hoàng tử cản lại.

“Ngũ hoàng đệ, đệ có biết làm cách nào để động phòng không?”

“Lại đây nào, huynh đệ dạy đệ một chút

“Ồ.”

Mấy vị hoàng tử kéo Lý Thanh Phong ra bên ngoài, tìm chỗ ít người, nói hết những việc cần làm khi động phòng.

Lý Thanh Vinh cũng ở trong số đó, nhưng không có phát biểu ý kiến gì, chỉ phụ họa theo mà thôi, trong lòng lại cảm thán một chút.

Tuy rằng Hà Hinh Vân là một người rất bình thường, nhưng đã gả cho một tên ngốc thì cũng chôn vùi hạnh phúc cả đời rồi.