Lúc này, trong đám người bỗng có một nam nhân đầu đội mũ vải, dùng một ánh mắt thần bí nhìn trộm xe ngựa một cái, sau đó tung người nhảy lên, nhảy đến giữa không trung, tay cầm phi đao phóng về phía con ngựa kéo xe, ngay sau đó lập tức biến mất bên trong đám người qua lại.
Ngựa bị phi đao bắn trúng, ngay lập tức không thể khống chế được nữa, bắt đầu phát điên.
“Á…”
Trong xe ngựa, Lý Thanh Phong đang vui vẻ nhảy múa, Hà Hinh Vân an vị ở một bên ngồi xem, ai ngờ xe đột nhiên rung lắc dữ dội, không thể nào ngồi vững.
“Á…”
Khoảnh khắc đầu tiên khi xe ngựa rung lắc, Hà Hinh Vân không ngồi vững nên cả người ngã nhào xuống, mắt thấy đầu đã sắp đυ.ng vào thành xe, đột nhiên một bàn tay kéo nàng lại.
“Nương tử, ôm chặt ta.” Lý Thanh Phong ôm chặt nàng vào lòng mình, vững vàng ngồi yên tại vị, mặc cho xe ngựa rung lắc thế nào, hắn vẫn vững vàng yên tại chỗ.
Hà Hinh Vân bị dọa cho sợ hãi, vì để mình có thể bình tĩnh lại mà đành phải ôm chặt lấy Lý Thanh Phong.
Phải biết rằng, trước khi xuyên không, nàng vốn cũng đã hay say tàu xe rồi.
Đây là lần đầu tiên nàng ngồi xe ngựa, ban đầu vốn còn đang chạy bình thường, không có dấu hiệu say xe, nhưng rung lắc thế này, thì lại bắt đầu cảm thấy choáng váng, ngực có hơi khó chịu, hô hấp khó khăn.
“Thanh Phong, ta khó chịu quá.”
“Nương tử, không sao cả, có ta ở đây rồi, nhất định sẽ không sao cả.” Lý Thanh Phong phát hiện sắc mặt người trong lòng không ổn, cũng bắt đầu cảm thấy sốt ruột, ngay lập tức hét to bảo xa phu.
“Ngươi đánh xe kiểu gì vậy, còn không mau ổn định ngựa lại đi?”
Tiếng hét tràn đầy khí phách, khác hẳn với cách hắn nói chuyện thường ngày, thật sự giống như trở thành một người hoàn toàn khác.
Hà Hinh Vân còn đang choáng váng đầu óc, nên cũng chẳng bận tâm gì đến điều khác thường này, nếu xe còn rung lắc như vậy, chỉ sợ nàng sẽ thật sự bị hôn mê bất tỉnh mất.
Xa phu không có thời gian giải thích, cố gắng giữ chặt dây cương ổn định con ngựa đang phát điên lại.
Con ngựa chạy như điên qua một con phố, cuối cùng xa phu mới làm cho nó bình tĩnh lại được.
Lúc này đường phố đã loạn hết cả lên, mọi người đều tìm nơi ẩn nấp né tránh, sợ gặp phải phiền phức cho nên trên đường đã không còn bất kì một người dân nào, cả con phố im ắng lặng ngắt.
Xe ngựa dừng lại, thị vệ cũng đều chạy tới, lập tức bao vây, bảo vệ cho người ngồi trong xe.
“Bảo vệ vương gia.”
Lúc này, xa phu nhảy xuống khỏi xe ngựa, quỳ trên mặt đất thỉnh tội.
“Vương gia thứ tội, vừa rồi có thích khách xuất hiện, dùng phi đao làm ngựa bị thương nên mới xuất hiện tình huống như vậy, xin vương gia tha mạng!”
Lý Thanh Phong cũng chẳng thèm bận tâm tới xa phu, chỉ lo lắng cho người trong lòng.
“Nương tử, ngựa dừng lại rồi, không sao nữa, nàng sao rồi?”
Hà Hinh Vân yếu đuối thở dốc trong lòng Lý Thanh Phong, một lúc lâu sau mới trở lại bình thường, không còn chút sức lực nào mà trả lời: “Ta không sao.”
“Sao lại không có việc gì được, sắc mặt của nàng tái quá, nhìn qua rất đáng sợ.”
“Yên tâm đi, nghỉ ngơi một chút sẽ đỡ hơn thôi, có thể là vừa rồi bị dọa nên mới như vậy. Nếu không có việc gì thì tiếp tục đi thôi, đừng làm trễ nải thời gian.”
“Hôm nay chúng ta không vào cung nữa, đi về trước, ngày mai lại vào cung.”
Lời này khiến cho Hà Hinh Vân không vui, lập tức rời khỏi vòng tay Lý Thanh Phong, nghiêm túc phản bác: “Không được, hôm nay phải vào cung, trừ phi hoàng thượng hạ lệnh không cho chúng ta vào, nếu không chúng ta không thể không đi. Đây là cấp bậc lễ nghĩa, nếu cấp bậc lễ nghĩa không chu toàn, sẽ rước lấy rất nhiều phiền phức, nhất là chàng, mọi người sẽ nghĩ rằng chàng bất kính đối với thiên tử, đến lúc đó sẽ có người lấy cớ gây sự khiến cho chàng không ngày nào yên ổn.”
“Phụ hoàng rất thương ta, sẽ không để ý việc này.” Lý Thanh Phong vẫn không tình nguyện chút nào, lo lắng cho thân thể Hà Hinh Vân, nhìn thấy nàng khó chịu như vậy, trong lòng hắn cũng khó chịu.
“Chính bởi vì hoàng thượng thương chàng, chúng ta càng phải đi. Chàng được hoàng thượng sủng ái, chắc chắn có rất nhiều người ghen tị, chẳng may họ bắt được nhược điểm, vu hãm chàng khi quân phạm thượng, vậy thì không tốt chút nào.”
Lý Thanh Phong không khiến nàng thay đổi ý định được nên không cam lòng đồng ý: “Được rồi.”
Xa phu quỳ ở bên ngoài một lúc lâu cũng không nghe thấy người bên trong có nửa câu chất vất hắn, cho mở miệng hỏi:
“Vương gia, vương phi, vẫn bình an chứ?”
“Nương tử nói, tiếp tục vào cung đi.” Lý Thanh Phong tức giận trả lời, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Hà Hinh Vân, bĩu môi, nhìn qua có vẻ không được vui cho lắm.
Hà Hinh Vân bất đắc dĩ lắc đầu, không để ý tính tình trẻ con của hắn, ngồi tại chỗ hồi sức, để cho mình thoải mái một chút.
Chủ nhân của thân thể này có thể là do lúc nhỏ bị hen suyễn, nếu không vừa rồi nàng sẽ không bị khó thở đến như vậy, xem ra sau này phải chú ý hơn.
“Vương gia, ngựa bị thương, cần phải đổi ngựa mới được, mời vương gia và vương phi tạm thời xuống xe.” Xa phu nghe được những lời này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm một hơi, ít ra cũng bảo vệ được cái mệnh mạng.
“Nương tử xuống xe trước, ta đỡ nàng xuống.” Lý Thanh Phong đỡ Hà Hinh Vân, cẩn thận từng li từng tí đỡ nàng xuống xe.
“Ừm.”
Hà Hinh Vân không có từ chối, cố gắng không để mình ngã, chậm rãi xuống xe, cả người không còn chút sức lực nào, cũng may Lý Thanh Phong vẫn ôm lấy thắt lưng của nàng, để cả người nàng đều dựa vào người hắn, vậy nên mới có thể đứng thẳng được.
“Nương tử, ta nghe nói thân thể không thoải mái sẽ phải đi tìm đại phu, bây giờ cơ thể nàng không thoải mái, chúng ta tìm đại phu được không?”
“Không phải là ta không thoải mái, ta ổn mà, tìm đại phu cũng không làm gì được, chỉ là bị dọa cho sợ thôi, không sao cả, nghỉ ngơi một lát là ổn rồi.”
“Thật vậy à?” Lý Thanh Phong không tin, ngốc nghếch hỏi lại, nhưng ngữ khí vẫn lại tràn ngập quan tâm.
“Thật mà, ta thật sự không sao cả. Chàng xem chàng này, người đầy mồ hôi, ta giúp chàng lau. Vừa rồi chàng có bị thương không?” Hà Hinh Vân vì để cho hắn an tâm, cố gắng nở nụ cười thật tươi, sau đó lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán hắn.
“Không sao cả, thân thể ta tốt lắm.”
Lý Thanh Phong ngốc nghếch đứng một chỗ, vẻ mặt tươi cười hớn hở, hưởng thụ chăm sóc của Hà Hinh Vân, nhưng khóe mắt lại nhìn về phía một tòa lâu xa xa, nhưng rất nhanh đã thu ánh mắt lại, làm ra vẻ như không nhìn thấy cái gì cả, tiếp tục ngây ngô cười.
Nơi nào đó trên lầu các, một nam nhân tuấn lãng bất phàm đang ngồi, một thân y phục nhã nhặn nhưng trên người lại tản ra một chút khí chất của người giang hồ, còn mang theo chút tà khí.
Lúc này, nam nhân đội mũ vải vừa rồi đi lên lầu các, cung kính bẩm báo lại:
“Thiếu chủ, thuộc hạ làm việc không xong, mong thiếu chủ trách phạt.”
“Ngay cả một cái kẻ ngu ngốc mà ngươi cũng không gϊếŧ được, ta giữ lại mạng cho ngươi làm gì đây?” Nam nhân lạnh lùng hỏi, trên mặt lộ nụ cười ác.
“Mong thiếu chủ cho thuộc hạ một cơ hội, thuộc hạ nhất định sẽ gϊếŧ chết tên ngu ngốc đó.”
“Đây không hẳn là một kẻ ngốc bình thường, không có võ công lại có thể ở trong xe ngựa rung lắc mạnh như vậy mà không hề sây sát chút nào, lúc này còn có tâm trạng mà hưởng thụ nhu tình của mỹ nhân trong lòng, hắn không đơn giản đâu, cũng là do ngươi vô dụng thôi.” Nam nhân nhìn chằm chằm vào Hà Hinh Vân, trên mặt hiện lên ý cười tà mị, lại có sát khí nhàn nhạt.
Nữ nhân này dịu dàng như nước, lại thanh thuần như vậy, làm cho người ta không nhịn được muốn nhận một chút ngọt ngào của nàng.
“Quả thực chính là một đóa hoa nhà cắm bãi phân trâu.”
“Thiếu chủ…” Nam nhân đội nón vải không rõ ý chủ tử nhà mình.
“Cho ngươi một cơ hội nữa, hai ngày sau, xách đầu của tên vương gia kia đến gặp ta, nếu không thì ngươi mang đầu của chính ngươi đến, ngươi chắc hẳn đã biết ta vô tình, nói một không nói hai.” Nam nhân đứng lên, đơn giản nói một câu, sau đó liền rời đi.
“Dạ.”